Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1222: Ta chưa từng thấy một người kiêu ngạo như vậy (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Oa oa oa..."
Lúc này, tiếng khóc của trẻ nhỏ phát ra từ phòng bảo vệ.
Đó là Độc Cô Tuyết, lúc nãy vì muốn diễn thật tốt vai một bệnh nhân bị liệt nửa người nên Tiêu Trần đã đem Độc Cô Tuyết vào phòng bảo vệ.
Có lẽ do không được nhìn thấy Tiêu Trần cả buổi, Độc Cô Tuyết lúc này lại bắt đầu gào lên.
"Ôi, Tiểu Tuyết Tuyết đừng khóc, đừng khóc."
Dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Tiêu Trần - "bệnh nhân bại liệt" cứ thế đứng dậy, lon ton chạy về phía phòng bảo vệ.
Mọi người kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.
"Con mẹ nó không phải cậu là bệnh nhân bại liệt à? Bây giờ sao lại đứng lên được vậy?"
"Giả vờ hả?"
"Nhưng giả vờ con mẹ nó giống quá đi mất!"
"Vậy lời tỏ tình chân thành thâm tình lúc nãy là sao?"
"Tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng kia cũng có thể giả vờ à?"
Đầu đám đông đầy dấu chấm hỏi.
"Đồ lừa đảo." Có người kịp phản ứng, rống to.
"Lừa đảo, vì muốn đến gần Tiểu Vũ mà không cần mặt mũi luôn sao?"
"Vừa rồi hắn ôm Tiểu Vũ, đánh chết hắn! Đánh chết tên lưu manh này!"
Đầu óc cô gái trống rỗng, vừa rồi cô rõ ràng đã nhìn thấy tình yêu trong mắt Tiêu Trần.
Tình yêu ấy sâu sắc đến thế, làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo đến thế.
"Lừa đảo." Cô gái cắn môi nhìn theo bóng lưng của Tiêu Trần.
Tình hình tại hiện trường đột ngột chuyển hướng đầy kịch tính.
Tất cả "họng súng" của mọi người đều chỉa vào Tiêu Trần.
"Ma chính là ma, đánh chết cái nết không chừa." Lão hòa thượng cười lạnh.
Da mặt Tiêu Trần đéo biết xấu hổ, đối mặt với lửa giận của mọi người, như thể không phát hiện ra.
Ôm Độc Cô Tuyết đong đưa một lúc.
"Ai ôi, sao lại khóc, nào nào nào, uống chút gì an ủi nhé, haha!" Nhìn Độc Cô Tuyết đang không ngừng nhổ nước miếng về phía mình, Tiêu Trần vui vẻ cười lớn.
Từ Kiến Quân và Thanh Y liếc nhau, cả hai đều cười khổ.
Thanh Y bất dắc dĩ nói: "Hư Vân đại sư, ngài có thể đi vào nói chuyện được không? Trong này có nhiều hiểu lầm. Người Long gia sắp tới rồi. Chúng ta cùng nói rõ ràng mọi chuyện, không thể trì hoãn cuộc luận võ ngày mai được."
Hư Vân đại sư này là chủ trì của chùa Đại Lôi m, rất hiếm khi hành tẩu trần thế.
Mặc dù là Yên Diệt cảnh, nhưng là thế nhân biết rất ít về ông ta.
Lần này rời núi có lẽ là bởi vì chuyện của Thiên Long đại sư, có tin đồn ông ta là sư huynh của Thiên Long đại sư.
Theo tình báo của Chu Võng, thực lực của Hư Vân đại sư không thể đo lường được, thậm chí có thể ngang với Thanh Y.
"Hiểu lầm? Rất nhiều đệ tử chùa Thiên Long, cộng với rất nhiều đệ tử Đại Lai Lạt Ma, tổng cộng hơn 400 mạng người, đây mà có thể coi là hiểu lầm." Vô Văn đại sư cười lạnh.
"A Di Đà Phật, có thể nói chuyện là tốt nhất, lão nạp không muốn tạo nhiều sát nghiệp." Hư Vân đại sư gật đầu.
"A Di Đà Phật, sư thúc đại thiện." Vô Văn đại sư lại bắt đầu liếm.
Trong lòng Thanh Y cười lạnh: "Mặt trắng mặt đen hí kịch à? Không phải muốn lấy cớ chùa Thiên Long bị diệt để đi lừa đảo sao? Tính toán tốt thật đấy."
"Mời." Thanh Y ngoài cười nhưng trong không cười vươn tay.
Lúc này chuyện Tiêu Trần là hung thủ giết 400 tên hòa thượng thật ra cũng không quan trọng lắm.
Vì những hòa thượng này đều có dụng ý khác.
Mọi người mang theo tâm tư cùng nhau đi về phía cổng trường.
Tiêu Trần đang vắt một bình sữa nước trái cây cho Độc Cô Tuyết, nhìn đám người đang đi tới, liếc mắt hét lớn lên.
"Tiểu Vương đóng cổng."
Tiểu Vương đang đứng ở cửa ngơ ngác: "Hả?"
"Hả cái rắm mà hả, đóng cổng lại." Tiêu Trần tức giận trợn mắt.
"Tôi không dám." Nhìn thấy nhiều hòa thượng hùng hổ như vậy, Tiểu Vương đương nhiên kinh sợ.
"Đồ gà què." Tiêu Trần nhảy dựng lên, lập tức kéo cổng lớn lại, chỉ để lại một cánh cửa nhỏ.
Tiêu Trần xách một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi bắt chéo chân trước cửa nhỏ, bộ dạng như một đại gia.
"Đây là kẻ ngốc à?"
"Tôi đã từng thấy những người hung hăng càn quấy, nhưng chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy."
"Đánh chết hắn, đánh chết hắn..."
Một đám fan hâm mộ bởi vì nữ thần bị ôm giận dữ rống lên.
Thanh Y vội vàng đi lên, bất dắc dĩ nói: "Tiểu huynh đệ, muốn làm gì vậy?"
"Hai người lăn vào đi, nếu dám bước ra tôi sẽ đánh gãy chân hai người." Tiêu Trần không kiên nhẫn xua tay.
"Người của Long gia sắp tới rồi, nếu ngài chặn ở đây, đến lúc đó chỉ sợ sẽ xảy ra náo loạn." Thanh Y có chút lo lắng.
Tiêu Trần nhẹ nhàng cầm bình sữa, không nhịn được nói: "Náo loạn cái rắm, ai dám náo loạn ông đây đánh chết chúng."
Từ Kiến Quân và Thanh Y liếc nhìn nhau gật đầu, bước vào học viện không quay đầu lại.
Đúng vậy, hai người cứ thế rời đi.
Hư Vân đại sư và đám hòa thượng kia nhìn thấy đều đứng hình, không phải nói sẽ đàm phán à, các anh cứ rời đi như thế sao được.
Bầu không khí tại hiện trường bỗng cực kỳ khó xử.
Tiêu Trần nhìn đám fan hâm mộ đang tức giận vui vẻ nói: "Cút được thì cút ngay đi, đừng ở đây xem náo nhiệt, đao kiếm không có mắt đâu!"

Bình Luận

0 Thảo luận