Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1391: Liên Y

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Nữ tử đã ý thức được trong túi vải này chứa gì rồi.
Thế nhưng nàng vẫn muốn xem, bởi vì chỉ có tự mình đi xem, nàng mới có thể hết hy vọng.
Người luôn là như vậy, luôn luôn muốn xác định rất nhiều thứ.
"Tôi có thể nhìn không?" Nữ tử nuốt nước miếng một cái.
"Xin cứ tự nhiên." Tiêu Trần gật đầu.
Nữ tử đưa tay vào túi vải, bất ngờ là tay của nữ tử rất "xinh đẹp", nhìn qua thon dài mà mạnh mẽ, thế nhưng lại chồng chất vết thương.
Tiêu Trần cảm thấy bàn tay vết thương chồng chất như vậy, rất đẹp.
Tay ấy, mới là tốt nhất, bởi vì chủ nhân của nó, chắc chắn hiểu được nhân sinh không dễ dàng.
Tay của nữ tử đưa về phía túi vải, thế nhưng khi chạm đến một chút lại rụt tay trở về.
"Quên đi, không nhìn nữa."
Tiêu Trần cười, nữ tử này xác thực rất thú vị.
Lúc này Tiêu Trần gọi lão bản, để nàng đi ra ngoài mua cho mình một ít thức ăn ngon, bởi vì Tiêu Trần đột nhiên không muốn ăn mì.
"Giúp tôi mang vật này mang cho hoàng đế của cô, ngay bây giờ."
Nữ tử gật đầu, cầm theo túi vải, biến mất triệt để ở trong màn đêm đen.
Lão bản nhanh chóng trở về, thế nhưng lại chỉ mua về một ít thịt bò.
Lão bản không ngừng áy náy, bởi vì Tiêu Trần cho tiền thực sự không ít, mà chỉ có một ít thịt bò, thật sự là có chút không nói được.
Nhìn một mâm thịt bò mộc mạc trên bàn, Tiêu Trần cũng rất thoả mãn.
Bởi vì ngoại trừ thịt bò, còn có một bầu rượu.
Đã lâu rồi Tiêu Trần không say rượu, nhớ kỹ thật lâu trước đó mình cũng là một bợm nhậu kia mà.
Với gió lạnh cùng tuyết bay, Tiêu Trần ăn một miếng thịt bò, uống một hớp rượu.
Tiêu Trần ăn rất chậm, chậm đến già bản ngủ thiếp đi, một bầu rượu cùng một ít thịt bò đều chưa ăn xong.
Đến lúc gần nửa đêm, ở chỗ hoàng cung truyền đến một hồi chấn động kịch liệt, giống như là động đất.
Vô Song thành chìm vào giấc ngủ cứ như vậy bị đánh thức.
Sự chấn động này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Lão bản mở mắt, lại phát hiện Tiêu Trần đã đi rồi.
Trên bàn chỉ bày một cái bầu rượu không cùng một cái mâm không.
Trên đường lớn đi ra ngoài thành, một bóng người chậm rãi đi ở trên tuyết bay trong đêm tối.
Tuyết không biết từ lúc nào lớn lên, đại địa gần như mặc vào một cái váy trắng, bắt đầu nhảy múa ở trong đêm tối này.
Vào lúc Tiêu Trần vào thành là bằng con đường này, ra khỏi thành đương nhiên cũng phải đi ra từ nơi này.
Trên đầu thành có ba người đang đứng, còn có hai cái đầu.
Hai cái đầu này bị hai cây băng cắm, dựng thẳng ở trên đầu tường.
Bọn họ một người tên là Trần Cung, một người tên là Nhan Bạch Diệc.
Có thể rất nhiều người không biết Nhan Bạch Diệc là ai, cái này không kỳ quái, bởi vì rất nhiều năm chưa từng có ai gọi tên của bà ta.
Nếu như nói Nhan Bạch Diệc chính là lão tổ nhà họ Nhan, toàn bộ người có mặt mũi ở Vô Song thành, không có người nào là không nhận ra.
Mà Trần Cung càng không cần phải nói, đại danh của gã càng không ai không biết không ai không hiểu.
Thế nhưng hai nhân vật lớn như vậy, đầu lâu của bọn họ, tối nay lại bị cắm ở trên đầu thành này.
"Bệ hạ, nên trở về." Đại Tế Ti nhẹ nhàng nói, mặc dù giọng rất nhỏ, vẫn truyền đi rất xa trong đêm tối yên tĩnh.
Sắc mặt nữ đế rất khó nhìn, cái này rất bình thường.
Thiên Hoằng đế quốc thoáng cái bị tổn thất hai vị Vô Chỉ Cảnh, đối với bất kỳ quốc gia nào đây đều là tổn thất không thể lường được.
Hơn nữa một người trong đó còn do tự tay mình giết chết, cho dù là ai e rằng đều sẽ có sắc mặt không quá tốt.
"Chờ một chút, ta muốn nói chuyện với thiếu nữ mà Liên Y nói." Nữ đế nhẹ nhàng lắc đầu, nắm thật chặt long bào dính máu trên người, nàng cảm thấy hơi lạnh.
"Nàng sẽ đến đúng không?"
"Nhất định sẽ tới."
Tiêu Trần đương nhiên sẽ đến.
Trên đường cái vắng vẻ, đã không có quân đội tuần tra, chỉ có Tiêu Trần đã uống một bầu rượu hoạt bát đi về phía đầu tường.
Rất nhanh Tiêu Trần đã gặp phải một người, là nữ tử ngồi với mình từ sáng đến tối ở trong quán rượu.
"Lão tổ nhà họ Nhan đã chết." Không biết vì sao nữ tử lại có thể cười, "Bệ hạ và đại tướng quân tự mình ra tay."
Tiêu Trần gật đầu: "Bà ta nên chết."
"Đúng rồi tôi tên là Liên Y, cậu tên gì?" Nữ tử nói, trong tay xuất hiện một cái dao găm màu xanh nhạt.
"Tôi tên Tiêu Đại Đầu, thật ra đầu của tôi cũng không lớn." Nhìn động tác của nữ tử, Tiêu Trần cũng không có phản ứng lớn gì quá.
"Thật là cái tên kỳ cục." Liên Y có chút cười bi thương, tiếp tục nói: "Có thể xin cậu một chuyện được không?"
Tiêu Trần gật đầu: "Người khác có thể không được, thế nhưng cô thì có thể, bởi vì tôi cũng không ghét cô."
"Chuyện bây giờ, là chúng tôi tự ý hành động, chỉ đại diện cho ý chí của chúng ta tôi không có liên quan tới Thiên Hoằng đế quốc, có thể xin ngài đừng giận chó đánh mèo bệ hạ, giận chó đánh mèo Vô Song thành hay không."

Bình Luận

0 Thảo luận