Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 637: Cuối cùng thì ngươi cũng tới

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Trong giây lát thiên địa đều biến sắc, cảnh tượng trước mắt đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trên đỉnh đầu là bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn giống như là có một con thông thiên cự mãng đang làm loạn.
Một luồng thi khí khổng lồ tràn ra từ ngọn núi đen, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh.
Mùi hôi thối khiến người ta muốn mửa tràn ngập không khí.
Cảnh tượng này khiến đôi mày kiếm của Tiêu Trần cũng phải nhíu chặt: "Oán khí của ngọn núi này lớn thật đấy."
Tiêu Trần bước vào phạm vi bao phủ của Thiên Nhất sơn, không khí xung quanh lập tức trở nên rất kỳ lạ.
Oán khí đỏ sậm ngập trời đang cuộn trào mãnh liệt, đánh thẳng về phía hắn.
Ma khí trên người Tiêu Trần nhanh chóng tràn ra, va chạm với cỗ oán khí ngập trời kia.
Ma khí và oán khí, quấn lấy nhau trong không trung, nhuộm nó thành một màu đỏ đen cực kỳ quái dị.
Đúng lúc này, giữa thiên địa chợt vang lên tiếng trống.
Tiếng trống từ xa truyền đến kéo theo những gợn sóng trong không khí.
Oán khí bị tiếng trống ảnh hưởng nên như uống máu gà, càng lúc càng điên cuồng, nóng nảy.
Tiêu Trần cau mày. Trong cuộc đời hơn vạn năm của hắn cũng không mấy lần nhìn thấy lượng oán khí khổng lồ thế này.
Ngón tay Tiêu Trần nhẹ nhàng chuyển động, từ trong cơ thể hắn xuất hiện những bóng đen nhỏ trôi lơ lửng quanh người.
"Hắc Quan Đại Linh Cữu."
Bàn tay Tiêu Trần bắt đầu kết ấn với tốc độ cực nhanh, những quả cầu đen xung quanh bắt đầu phá vỡ không khí. Hỗn hợp oán khí cùng ma khí nhanh chóng vọt tới chỗ ngọn núi đen.
Vô số kết giới đen dâng lên giữa những quả cầu hình thành một chiếc quan tài đen khổng lồ, giam hãm toàn bộ ngọn núi vào bên trong.
"Bang!"
Chiếc quan tài đen kia bắt đầu rung lắc dữ dội. Cỗ oán khí đỏ sậm giống như sóng lớn vỗ vào bờ, bắt đầu va chạm thật mạnh vào quan tài đen.
Tiêu Trần có tí sửng sốt. Hắn biết rất rõ năng lực phong ấn của chiếc quan tài đen này
Cho dù hiện tại thực lực hắn còn rất yếu nhưng đám đại năng Thần Nhất Cảnh mà bị phong ấn thì cũng chỉ có nước rửa mông sạch sẽ chờ bị thịt.
Thế nhưng ngọn núi đen này chỉ dựa vào oán khí mà đã có thể đập cho quan tài đen lung lay bất ổn. Xem ra khi còn sống, chắc chắn ngọn núi đen thuì này cũng phải ở trên cả Thần Đạo Nhị Cảnh - Yên Diệt Cảnh.
Thậm chí có thể là siêu cấp đại năng như Huyết Thần, Cảnh giới Thần Vô Chỉ cũng nên.
Lúc này không khí xung quanh Tiêu Trần bắt đầu biến dạng một cách bất thường. Tiếng trống càng lúc càng dày đặc, giống như cơn mưa rào tầm tã, điên cuồng trút xuống.
Theo nhịp trống cổ vũ, oán khí càng lúc càng trở nên nóng nảy, trên bề mặt quan tài đen đã xuất hiện những vết nứt.
Tiêu Trần giơ tay phải lên đặt ở trước mặt, dùng ngón giữa đặt nhẹ lên trên trán mình.
Ngón tay giữa điểm lên trán rồi từ từ kéo xuống.
Trên cái trán trắng mịn xuất hiện một vết nứt đen, giống như con mắt thứ ba sắp được mở.
"Hắc Quan Vĩnh Dạ."
Vết nứt trên trán của Tiêu Trần đột nhiên mở toang, bên trong xuất hiện một tròng mắt đỏ như máu.
Con mắt đỏ tràn đầy phù văn quỷ dị khiến cả trời đất tối sầm lại như thể bóng đêm đã phủ xuống đại địa.
Phía trên bầu trời mây đen liên tục biến hoá thành những hình thù kỳ lạ, dưới màn đêm đen kịt, màn đêm bắt đầu xoay tròn với một tốc độ cực nhanh.
Vòng xoáy lơ lửng trên không trung, chính giữa nó xuất hiện một tròng mắt đỏ quạch, giống hệt con mắt trên trán Tiêu Trần.
Tròng mắt đỏ nhìn chằm chằm vào quan tài đen khổng lồ, trên quan tài xuất hiện vô số bùa chú thần bí.
Bùa chú thần bí lập tức lan tràn khắp quan tài đen khiến chiếc quan tài vốn đang rung lắc dữ dội cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Tròng mắt đỏ sậm trên đỉnh đầu nhìn về phía quan tài đen ở xa xa, bắt đầu quan sát những nơi khác.
Không gian đen nhánh nồng đậm xoè tay không thấy được năm ngón, giống như cả thế giới đã chìm vào tận thế. Chỉ có tròng mắt trên trán của Tiêu Trần là còn phát ra thứ ánh sáng màu đỏ ngòm.
"Thứ giá áo túi cơm." Tiêu Trần hờ hững nói.
Cơ thể Tiêu Trần đột ngột lao lên từ mặt đất lao thẳng lên giống như một ngôi sao băng đập thẳng về phía xa.
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng trống dồn dập kia bất ngờ dừng lại.
Trên một khoảng đất trống hoang vắng bên ngoài ngọn núi lớn xuất hiện một hố trời khổng lồ sau cú đạp của Tiêu Trần.
Tiêu Trần lặng lẽ đứng ở trung tâm hố lớn trời. Dưới chân hắn là một bóng người bị giẫm lên vô cùng chật vật, bên cạnh là cái trống lớn đã nổ tung.
Tiêu Trần nhìn người dưới chân, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Bởi vì kẻ này không phải Vô Bì lão nhân như tưởng tượng mà lại là một cô gái trẻ.
Cô gái này khoảng mười lăm hoặc mười sáu tuổi dáng người cao cao gầy tong teo, trên người là bộ đồ đen rách nát.

Bình Luận

0 Thảo luận