Chúng tu sĩ không dám lạc hậu, đi theo phía sau Phong Tam Kỳ.
"Rào rào..."
Khi các tu sĩ vừa chạy ra khỏi phạm vi sóng lớn bảo phủ, lúc này con sóng to lớn bị định trụ cũng như cao ốc bị nghiêng đổ ập xuống.
Nhìn một màn này, có một số người nhát gan bị dọa đến xụi lơ xuống.
Mọi người nhìn nhau, đều là cười khổ một tiếng.
Chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng lại là kết quả này.
Thế sự vô thường, thực sự là buồn cười.
"Phong đại nhân, ban nãy vị kia là..." Phục hồi tinh thần lại, có người bắt đầu tò mò.
"Ai hỏi người đó chết!" Phong Tam Kỳ lạnh lùng nhìn người đặt câu hỏi.
"Hiểu."
Thật ra trong lòng mọi người đã có một ít suy đoán, có thể có uy thế như thế, ngoại trừ Thôn Thiên Đại Đế chỉ nghe tên, chưa từng thấy bản thân, còn có thể là ai?
"Ơ, ăn quá no, đi ra tản bộ à?" Tiêu Trần nhìn bóng dáng kia, nhếch miệng cười.
Người này không phải ai khác, chính thị Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính không thèm để ý đến tên điên này, đi tới bên cạnh Tiêu Trần, đặt mông ngồi trên thuyền buôn.
"Cậu đang chờ cái gì?" Tiêu Trần hỏi.
Tiêu Trần ma tính liếc Tiêu Trần một cái, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Tiêu Trần bất đắc dĩ nhún vai, con hàng này ngoại trừ chờ nhấc chủ nhân lên này con sóng lớn màu đen, còn có thể chờ ai? Mình cũng là tìm mất mặt.
Lúc này, một vầng sáng vàng nhức mắt sáng lên.
Cửa lớn màu vàng óng yên lặng lúc này lại có thể từ từ mở ra, không có thần uy hiển hách, không có dị tượng kinh người, bình thường như một cái cánh cửa bình thường.
Mà bên kia cánh cửa, ngoại trừ một mảnh màu vàng, nhìn không thấy bất kỳ vật gì khác.
"Tiễn ngươi một đoạn đường?" Tiêu Trần ma tính chỉ cửa lớn kia.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, "Sao tôi nghe khủng bố quá vậy? Nói ra chút lời may xem nào."
Tiêu Trần ma tính không thèm để ý con hàng này, lạnh lùng nhìn nơi xa nhảy ra hai chữ, "Đi ra."
Ngọn lửa xanh sáng lên, trong nháy mắt tới trước mặt Tiêu Trần, theo đó bóng dáng phong hoa tuyệt đại của Cửu Vĩ Yêu Hồ xuất hiện.
Nhìn Tiêu Trần ma tính lạnh lùng, Cửu Vĩ Yêu Hồ ôm lấy tay Tiêu Trần.
"Tôi... tôi... tôi không có ác ý." Cửu Vĩ Yêu Hồ bị dọa nói chuyện đều cà lăm.
Cửu Vĩ Yêu Hồ lắc mạnh cánh tay của Tiêu Trần, mong muốn Tiêu Trần nói hai câu hữu ích.
"Lại lắc nữa, đưa cô đi làm tiểu lão bà của hắn."
Cửu Vĩ Yêu Hồ sợ đến lập tức ngừng lại, đáng thương nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhìn cánh tay của mình, Cửu Vĩ Yêu Hồ trong nháy mắt đỏ mặt giống như quả cà chua.
Thì ra cô ta quá khẩn trương, ôm cánh tay của Tiêu Trần ở trên ngực, mình lại có thể không có phát giác.
Tuy rằng phát hiện cái tư thế này rất mập mờ, thế nhưng Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng không nguyện ý buông ra, đại ma đầu bên cạnh kia thực sự quá dọa người.
Tiêu Trần rút cánh tay của mình ra, "Con bà nó, muốn chiếm tiện nghi của tôi, đẹp mặt cô..."
Cửu Vĩ Yêu Hồ chợt không hiểu, đầu óc con hàng này thực sự không có vấn đề gì sao? Thua thiệt không phải mình sao?
Tiêu Trần ma tính nhìn Tiêu Trần, "Tôi có thể giúp cậu giải quyết."
Cửu Vĩ Yêu Hồ vừa thả lỏng một chút, sợ đến sắp khóc lên, đều là người nào thế.
Một tên bị thần kinh, một tên giết người không chớp mắt.
"Không cần." Tiêu Trần ôm lấy vai của Cửu Vĩ Yêu Hồ, một bộ dạng hai anh em tốt.
Trong nháy mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ cảm động, nhà này hình như cũng không tệ lắm, biết bảo vệ cùng với mình.
Thế nhưng kế tiếp, Tiêu Trần giống như chế phục tên côn đồ, trên tay trực tiếp vừa dùng lực.
Đầu Cửu Vĩ Yêu Hồ đánh vào trên lồng ngực Tiêu Trần, mà cái cổ lại tới dưới nách Tiêu Trần.
Cửu Vĩ Yêu Hồ bất ngờ không đề phòng, suýt nữa thì bị bấm gãy, cái lưỡi màu hồng đều vươn ra thật dài.
Tiêu Trần vui tươi hớn hở nói: "Đây chính là đội hữu của tôi, mặc dù coi như có điểm giống đầu heo, thế nhưng cô cũng không thể cho tôi làm thịt."
Không chỉ bị thô bạo đối đãi như vậy, còn bị mắng thành đồng đội heo, trong lòng Cửu Vĩ Yêu Hồ thăm hỏi Tiêu Trần tổ tiên mấy lần.
Lúc này, cửa lớn màu vàng óng nọ từ từ hợp lại, bắt đầu trở nên có chút mờ mịt.
"Vậy cút đi!" Tiêu Trần ma tính đột nhiên đứng lên, một cước đá vào trên mông Tiêu Trần.
Tiêu Trần giống như sao chổi như nhau, thẳng tắp vọt tới cửa lớn màu vàng óng nọ.
"Cháu trai mi chờ cho..." Tiếng rú thảm của Tiêu Trần ở trong hư không vang lên.
Trong nháy mắt khi cửa lớn đóng lại, Tiêu Trần và Cửu Vĩ Yêu Hồ vọt vào.
"Ầm!" Cửa lớn màu vàng óng triệt để đóng cửa. Sau đó từ từ trở thành nhạt, cho đến biến mất.
Tiêu Trần ma tính nhìn nơi xa, đưa tay chộp một cái, xa xa một ngôi sao thoát khỏi quỹ đạo vốn có, đánh thẳng tới phía ma tính.
Trên đường tới, ngôi sao kịch liệt bốc cháy lên.
Thật lớn tia sáng đem ám đi xuống tinh không lại chiếu sáng lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận