"Tôi là loại người như thế sao?" Tiêu Trần ngôn từ chính nghĩa từ chối đề nghị của Cửu Vĩ Yêu Hồ, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ kỹ vị trí.
Cửu Vĩ Yêu Hồ che miệng cười không ngừng, chỉ vào đám sinh vật đang khuân đồ bên cạnh: "Những thứ đó là Đồng Đầu tộc, bởi vì trời sinh thân thể tốt, trí tuệ không cao, bọn chúng chủ yếu làm lao động chân tay trong thành phố."
"Đúng là mẹ nó Đồng Đầu." Tiêu Trần không khỏi trợn mắt, cái đầu hình lập phương kia nhìn thôi cũng đủ cứng rồi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ chỉ về một phía, vác theo vũ khí, một kẻ đầu quạ thân người nói: "Đó là Lạc Nha tộc. Thiện chiến hơn nên thường làm hộ vệ hoặc lính đánh thuê. Đương nhiên, gia nhập quân đội là lựa chọn tốt nhất của bọn hắn."
"Đó là Đại Vũ tộc. Số lượng rất thưa thớt, bay cực kỳ nhanh. Chủ yếu làm công việc đưa tin hoặc công tác tình báo."
"Địa vị của Nhân tộc rất cao, bởi vì có đầu óc tốt, biết làm ăn, đều là những gia đình đại phú đại quý, nhưng tuổi thọ chỉ khoảng hai trăm năm. So với các chủng tộc khác, hoàn cảnh có phần xấu hơn."
"Nhìn xem, đó là một Xuân Thường Tinh Linh hiếm thấy. Đó là tinh linh sinh ra trong tự nhiên, cực kỳ hiếm thấy. Nếu xuất hiện trong thành phố, sẽ được nhiều người mời đến ở nhà vài ngày, nghe nói là sẽ mang đến vận may."
Trên đường đi Cửu Vĩ Yêu Hồ nhiệt tình giới thiệu về phong thổ cho Tiêu Trần. Tiêu Trần như được mở mang tầm mắt.
Thế nhưng trong lòng cũng xuất hiện một nghi vấn, nhìn nơi này có vẻ quốc thái dân an, sao lại nghĩ đến việc xâm chiếm tinh không chỗ của mình chứ?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Trần, Cửu Vĩ Yêu Hồ lắc đầu nói: "Thực ra tôi cũng không hiểu. Ở trên đại địa vô tận, tài nguyên gần như không có giới hạn. Chủ thượng xâm chiếm tinh không của các cậu hình như không có logic nào."
Tiêu Trần gật đầu, chuyện này vẫn phải từ từ tìm hiểu.
"Thiên Duyệt thành là một thành phố tương đối truyền thống, không có người tu hành. Cách Thiên Duyệt thành đây một triệu dặm về phía đông, là một thành phố công nghệ cao. Không phải những sinh vật truyền thống sống ở đó, mà là rất nhiều của rô bốt."
"Cuộc sống dựa trên silicon." Tiêu Trần nghĩ đến Transformers, cảm thấy rất chi là thú vị. Ở phía bên kia của mình cũng có không ít loại sinh mệnh như vậy.
Cửu Vĩ Yêu Hồ gật đầu: "Phía nam Thiên Duyệt thành chính là một thành phố của người tu hành. Có một số vương triều khổng lồ đã truyền thừa hàng triệu năm. Một thành phố nhỏ như Thiên Duyệt thành hoàn toàn không thể so sánh được."
"Hờ hờ... Thành phố này con mẹ nó nhỏ ghê." Tiêu Trần trợn mắt nói kháy một câu.
"Thiên Duyệt thành và Minh Nguyệt thành chiến tranh đã lâu, hai bên đều cảm thấy phía bên kia là dị loại." Cửu Vĩ Yêu Hồ bất đắc dĩ giang tay.
Tiêu Trần vui vẻ gật đầu: "Nói nhảm, nếu văn minh tu hành và văn minh khoa học kỹ thuật có thể nhìn vừa mắt nhau, vậy mới có quỷ ấy."
"Về phía nam là đầm lầy Lạc Xuyên trải dài hàng chục triệu dặm. Bởi vì chỉ có một giờ nắng mỗi ngày, cho nên trong đó có đủ loại lộn xộn, không ai dám đi vào trong đó."
Tiêu Trần gật đầu, có lẽ cùng lý do với tuyệt địa ở tinh không của chính mình.
"Phía tây là biển Vô Lượng, không biết nó rộng lớn đến mức nào, lúc đó tôi rảnh háng không có việc gì, đã bay bay mười ngày kết quả không thấy biên giới đâu, đành phải vòng trở về..." Cửu Vĩ Yêu Hồ nói xong còn cố ý kéo dài âm cuối.
"Lão yêu quái ngươi đã sống bao nhiêu năm rồi, đừng có mà ở đây giả bộ đáng yên với tôi nữa." Tiêu Trần nhất thời cảm thấy buồn nôn, thiên phú mị hoặc của tên này thật sự rất kinh người.
"Không hiểu phong tình." Cửu Vĩ Hồ trợn mắt.
"Đến rồi, đây là nhà của tôi." Trong một con hẻm yên tĩnh, dưới một ngôi nhà nhỏ lát gạch màu xanh lam, Tiêu Trần ngẩn ra.
"Dù sao anh cũng là cao thủ cấp Đế, thế mà lại sống ở chỗ này?" Tiêu Trần có chút khó hiểu.
"Ha ha, không sai, kín đáo lại yên tĩnh." Cửu Vĩ Hồ đẩy cánh cửa bụi bặm ra, nở một nụ cười.
Do không có ai ở nhiều năm nên sân mọc đầy cỏ dại không rõ tên, ngôi nhà ngói xanh bị hư hỏng nhiều chỗ.
Cửu Vĩ Hồ trông có vẻ đau khổ, chạy vội vào phòng, lấy ra một cái cuốc, một cái kéo và nhiều dụng cụ sửa chữa khác nhau.
"Giúp chút đi, sao còn đứng thất thần ở đó?" Cửu Vĩ Hồ đưa cuốc cho Tiêu Trần, vác cây kéo và bắt đầu chăm chỉ làm việc.
Tiêu Trần trông thấy thú vị, phất phất tay là có thể giải quyết được vấn đề rồi, cô còn muốn bản thân hắn tự mình động thủ.
Tiêu Trần cầm cuốc đi xuống, Cửu Vĩ Hồ hét thảm lên một tiếng: "Anh nhìn nhìn chút đi, đó là hoa Vong ưu mà tôi đã cẩn thận chăm bón đó."
"Đây mẹ nó có chỗ nào trông giống như một bông hoa." Tiêu Trần không thể thấy sự khác biệt giữa thứ hắn đào lên và đám cỏ dại bên cạnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận