Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1088: Tiên sinh không đáng tin (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Võ Vô Địch cảm thấy nếu như Tiêu Trần cởi quần áo ra, có lẽ sẽ nhảy lên trời mất!
Mà Hắc Phong quốc khó nghe đã được hoàn thành cách đây một năm.
Chương Long lên ngôi thành công, trở thành vị hoàng đế đầu tiên của Hắc Phong quốc.
Và trong ba năm này, có người lần lượt đến nơi này định cư.
Bây giờ toàn bộ Hắc Phong quốc có khoảng ba mươi ngàn người.
Tiêu Trần biết Hắc Phong quốc sẽ phát triển ngày càng lớn mạnh.
Mà việc tu hành của Hạ Nhi cũng đã đi vào quỹ đạo.
Hắc Phong quốc tạm thời được bảo vệ bởi các sinh linh của núi Hắc Phong, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Khi Hạ Nhi có thể quyết định mọi chuyện, thế giới này sẽ trở lại yên tĩnh.
Không cần phải lo lắng về mọi thứ nữa, Tiêu Trần biết đã đến lúc phải đi rồi.
Thiếu nữ Hạ Nhi này, sau ba năm càng ngày càng xinh đẹp động lòng người.
Mà ánh mắt nàng nhìn Tiêu Trần đã thay đổi từ lâu.
Sự tôn trọng chuyển thành ái mộ.
Nhưng đây là cảm tình không thể có kết quả, Tiêu Trần đã sớm nói rất rõ ràng với Hạ Nhi.
Nhưng tâm tư thiếu nữ luôn làm cho người ta không nắm bắt được.
Hạ Nhi dường như càng ngày càng nóng bỏng.
Tình cảm thiếu nữ ôm ấp luôn rất nên thơ, có đôi khi nàng len lén theo Tiêu Trần, đứng nhìn từ xa, tràn đầy vui vẻ.
Tử Thần đã trở lại, cô đã đi khắp Bất Chu giới, vơ vét sạch sành sanh tất cả những thiên tài dị bảo có thể sử dụng được.
Tử Thần đi đến Băng Nguyên, nhưng không tìm thấy Thương Lam Tâm.
Ngày mai trở lại cuộc sống Địa Cầu.
Tin tức về việc Tiêu Trần ra đi đã không được công bố.
Tiêu Trần biết bây giờ mình chính là tín ngưỡng tinh thần của mọi người, nếu đột ngột rời đi có thể sẽ xảy ra một số nhiễu loạn.
Tiêu Trần quyết định len lén đi mà không nói cho ai biết.
Thời gian có thể hòa tan đi mọi thứ, khi thời gian trôi qua đủ lâu, hoặc thế hệ tiếp theo lớn lên, sức ảnh hưởng của Tiêu Trần đương nhiên sẽ giảm đi đáng kể.
Hạ Nhi đột nhiên tìm thấy Tiêu Trần với một chiếc túi tiền trên tay.
Đó là thứ nàng tự tay làm, trong đó có một lọn tóc và cả các loại hương liệu.
Tiêu Trần chưa nói với thiếu nữ chuyện mình sẽ rời đi, Tiêu Trần quyết định sẽ nói trước khi đi.
Tiêu Trần nhìn Hạ Nhi, đột nhiên thở dài.
Từ xưa đến nay hầu hết đều là nữ tử si tình, nam tử phụ lòng.
Tiêu Trần không thể chấp nhận tình cảm này, bởi vì bọn họ hoàn toàn không phải là những người sống trong cùng một thế giới.
Hạ Nhi nhìn Tiêu Trần cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, nhưng Hạ Nhi đột nhiên nở nụ cười.
"Tiên sinh, tôi biết ngài phải rời đi." Hạ Nhĩ cắn môi, cố gắng hết sức để thể hiện mình đang vui vẻ.
Tiêu Trần không biết tại sao Hạ Nhi biết tin này.
Có lẽ đó là giác quan thứ sáu của phụ nữ!
Hạ Nhi đưa túi tiền cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần hơi do dự, không biết có nên nhận nó hay không.
Nếu không nhận, chỉ sợ sẽ làm tổn thương trái tim của Hạ Nhi. Còn nếu nhận thì sợ không thể cắt đứt được, khiến nàng nghĩ lung tung.
Hạ Nhi mỉm cười, nhưng nước mắt nàng cứ không ngừng tuôn rơi.
"Tiên sinh, ngài yên tâm đây là quà từ biệt của đệ tử, không có ý gì khác."
Tiêu Trần cầm lấy túi tiền, cất kỹ vào người, khẽ gật đầu.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Hạ Nhi quay người lẳng lặng rời đi.
"Tiên sinh đi đường cẩn thận."
Vừa bước đi, nước mắt của Hạ Nhi không thể kìm được nữa mà trào dâng.
Nàng đã có linh cảm tiên sinh muốn rời đi từ lâu.
Nàng biết mình có sứ mệnh và trách nhiệm của riêng mình.
Có đôi khi Hạ Nhi theo dõi Tiêu Trần, chỉ là để nhìn thêm vài lần trước khi tiên sinh rời đi.
Hạ Nhi biết lần từ biệt này có lẽ là mãi mãi.
Mọi động tác của tiên sinh chỉ sợ sẽ trở thành hồi ức cuối cùng.
"Đó là một cô gái tốt." Võ Vô Địch nhìn Tiêu Trần, lắc đầu tiếc nuối.
Tiêu Trần bất đắc dĩ nhún vai: "Trên đời này nào có nhiều cuộc đoàn tụ sum vầy, bỉ dực song phi như vậy chứ, quen là được rồi."
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu Tiêu Trần, gặm phao câu gà, nghe những lời của Tiêu Trần, vẻ mặt mờ mịt.
Tiêu Trần xuống núi, trước khi đi Tiêu Trần muốn đến Hắc Phong thành đi dạo lần cuối.
Hắc Phong thành đã có một số cửa hàng, một số kỹ nghệ nhân đã bắt đầu kiếm tiền.
Hầu hết là cửa hàng nông cụ và bán đồ ăn, sinh ý cũng không tệ lắm.
Cũng có quán cơm, nhưng rất ít.
Bầu trời không biết tuyết rơi từ bao giờ.
Hoàn cảnh của Hắc Phong sơn hơi kỳ quái, dù có tuyết rơi thì thời tiết cũng không quá lạnh, một số loại rau vẫn phát triển rất tốt.
Tiêu Trần nhìn rau quả xanh nhạt trên quầy, đột nhiên mỉm cười.
"Bà ơi, cái này bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Người bán rau là một bà cụ với khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Khi bà cụ nhìn thấy Tiêu Trần, chân tay luống cuống đứng lên.
"Tiểu tiên nhân cần gì tiền chứ, cứ cầm lấy đi!"
Bà cụ nắm lấy vài bó rau, không ngừng nhét vào tay Tiêu Trần.

Bình Luận

0 Thảo luận