Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1079: Tôi là Tiêu Trần (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Chỉ có sự cô đơn vô tận làm bạn giày vò nó, thiếu niên Tiêu Trần kia, cũng không có xuất hiện nữa.
Có thể mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng thì sao!
Nhưng mà hết thảy dường như cũng không phải mơ.
Bởi vì thiếu niên kia lại xuất hiện, thế nhưng thiếu niên này cũng không phải người ôn hòa như trời tháng tư lúc trước kia.
Thiếu niên này, tuổi tác dáng người đều phải nhỏ hơn không ít, chính là thiếu niên bên ngoài kia.
"Thế nào, mi vui không?" Tiêu Trần cười hì hì hỏi.
Mà giờ khắc này, Khôi Quỷ cũng đã là đầu đầy bột nhão.
Nơi này là thế giới ý thức của Tiêu Trần
Đối với Tiêu Trần mà nói, thời gian, không gian, thậm chí mọi thứ đều không có chút ý nghĩa nào.
Tiêu Trần có thể thả chậm thời gian gấp một vạn lần, cũng có thể khiến nó đi nhanh gấp một vạn lần.
Tiêu Trần chính là chúa tể tuyệt đối của thế giới này.
Mà Tiêu Trần thả chậm thời gian của thế giới ý thức rất nhiều lần.
Ở đây đã qua tròn ba năm, mà bên ngoài cũng chẳng qua chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Cái này có hiệu quả rất giống với một số ảo thuật cao minh.
Thế nhưng Khôi Quỷ lại ngơ ngác nhìn mặt biển rộng vô tận, không nói một lời, tựa hồ không nghe thấy lời nhạo báng của Tiêu Trần.
"Một người trong thức hải, tại sao có thể xuất hiện hai ý thức độc lập."
Đây là suy nghĩ duy nhất hiện tại của Khôi Quỷ.
Thậm chí đối với lời nhạo báng của Tiêu Trần, nó cũng không có quá mức chú ý.
Tiêu Trần nhìn biển rộng vô tận, tâm tình không hiểu sao khá hơn.
"Gặp qua hắn rồi?" Tiêu Trần cười hỏi.
Nơi này là trong đầu của bản thân Tiêu Trần, mỗi một vật ở nơi đây đều không chạy khỏi mắt của Tiêu Trần.
Đương nhiên Tiêu Trần biết trong thức hải của mình, còn có một người khác ở.
Hắn cũng tên là Tiêu Trần, có lẽ chuẩn xác mà nói, hắn là Tiêu Trần hoàn chỉnh chưa phân thần, nhân, ma.
Mà Tiêu Trần hoàn chỉnh ở trong thức hải bây giờ, chẳng qua là một ý thức Tiêu Trần hoàn chỉnh lưu lại mà thôi.
Và khi phân tách thần nhân ma, Tiêu Trần hoàn chỉnh ngoại trừ lưu lại một ý thức ra, còn để lại những vật khác.
Đó là một hạt giống, Tiêu Trần từng thấy hạt giống ấy.
Nó sinh trưởng ở nơi sâu nhất trong biển khơi.
Mà ý thức Tiêu Trần hoàn chỉnh lưu lại, thì ngủ say nhiều năm ở giữa hạt giống.
Cái này có lẽ là nguyên nhân khiến tia ý thức ấy, trải qua lâu như thế, mà vẫn không có tiêu tán.
Có đôi khi ý thức kia tỉnh lại, Tiêu Trần cũng sẽ tâm sự với hắn.
Hỏi một vài vấn đề, đương nhiên cũng đã từng hỏi về hạt giống nọ.
Thế nhưng ý thức mà Tiêu Trần hoàn chỉnh lưu lại, lại không hề đề cập một tí gì về hạt giống này.
Thậm chí còn bảo Tiêu Trần nhân tính sau này đừng nhắc tí gì về hạt giống này, tựa như là sợ tiết lộ thiên cơ gì vậy.
Đương nhiên tia ý thức này hầu như đều đang ngủ say, nếu tính toán, cộng thêm lần này, cũng chỉ mới tỉnh ba lần mà thôi.
Khôi Quỷ nghe Tiêu Trần câu hỏi, sửng sốt một chút hơi không dám tin tưởng, "Cậu biết trong thức hải của mình có một ý thức khác."
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Nói nhảm, ý thức của ta có thứ gì sao ta lại không biết, ta cũng không phải tinh thần phân liệt."
"Ơ, không đúng, sao hai người lại bắt đầu trò chuyện rồi?"
Tiêu Trần nghĩ bầu không khí có gì đó không ổn, mình tiến vào để giết Khôi Quỷ, sao lại trò chuyện giết thời giờ với con hàng này rồi.
Vừa lúc đó, Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy đầu nặng nề.
Một bàn tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng đặt lên đầu Tiêu Trần.
Mà cả người Khôi Quỷ run lên, phịch một tiếng quỳ xuống.
"Không ngờ, tôi khi còn bé lại đáng yêu như thế." Một giọng nói ôn hòa vang lên.
Sau đó bàn tay này nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần nhân tính hiếm thấy không có phản kháng, cũng không để lộ vẻ bực mình.
Tiêu Trần nhân tính cười hỏi: "Sao cậu lại hiện ra."
Bóng người này chính là ý thức mà Tiêu Trần hoàn chỉnh lưu lại.
Tiêu Trần hoàn chỉnh nhẹ nhàng véo mặt Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần nhân tính phồng má, sao người này lại giống tính xấu của ma tính thế, cứ thích véo mặt mình.
"Tôi đến xem nó." Tiêu Trần hoàn chỉnh chỉ Khôi Quỷ quỳ dưới đất nói.
"Xem nó để làm gì, một con tiểu quỷ mà thôi." Tiêu Trần có chút hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Trần hoàn chỉnh cười, hắn hình như rất thích cười.
Hơn nữa hắn khi cười rộ lên rất thú vị, mắt luôn luôn nửa híp, cho người khác một cảm giác cực kỳ ôn hòa thân thiện.
Có thể đây là cười tủm tỉm mà mọi người thường nói đi!
Tiêu Trần hoàn chỉnh cười nói: "Tôi thiếu một người bưng trà rót nước trải giường chiếu xếp chăn, cậu tặng nó cho tôi đi!"
Tiêu Trần nhân tính thực sự có chút cạn lời, lại có lẽ là điểm chung của bọn họ.
"Một con quỷ có gì tốt, nếu không tôi đi tóm cho cậu hai bà nào đẹp đẹp?" Tiêu Trần nhân tính cười xấu xa.
Tiêu Trần hoàn chỉnh lắc đầu: "Không cần, thần trí của nó vẫn đủ mạnh, đúng là dễ dàng giúp tôi làm chút chuyện."

Bình Luận

0 Thảo luận