Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1580: Vận Mệnh Thiên Quốc và Nhân thư

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Ngũ quan hoàn mỹ không tìm ra bất cứ tỳ vết nào, vóc người cao gầy xuất chúng, da thịt như ngọc, giống hai nụ hoa mẫu đơn mới chớm nở, mỹ mà không yêu, diễm mà không tục, thiên kiều bá mị, không gì sánh kịp.
Mái tóc trắng tuyết cột thành đuôi ngựa, phối hợp áo giáp màu trắng, trong sự dịu dàng có thêm mấy phần anh khí.
Bị Tiêu Trần chăm chú nhìn, hai thiếu nữ có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Ai là chị, ai là em." Tiêu Trần cười ha ha hỏi.
Thiếu nữ bên trái giơ tay: "Hồi Đại Đế, tôi là chị."
Thiếu nữ bên phải cũng giơ tay lên theo: "Hồi Đại Đế, tôi là em."
Trong trí nhớ của Tiêu Trần, hai thiếu nữ là một cặp chị em song sinh, thuộc một chủng tộc tồn tại từ viễn cổ, là "Tuyết Linh".
"Tuyết Linh" là tinh linh được sinh ra trong tuyết, trời sinh tóc trắng mắt trắng.
"Tuyết Linh" vừa sinh ra đã có năng lực điều khiển băng tuyết, đa số Tuyết Linh đều là cô gái, hơn nữa bởi vì tướng mạo tư chất tuyệt cao, nên đã từng bị săn bắt một cách trắng trợn.
Vì nguyên nhân ấy, bộ tộc Tuyết Linh suýt chút nữa thì bị diệt.
Nếu không Tiêu Trần ngẫu nhiên cứu bộ tộc các cô, sợ rằng Tuyết Linh đã không còn tồn tại ở trên thế giới này nữa rồi.
Tiêu Trần giao Tuyết Linh được cứu cho một người quen cũ chiếu cố, chính là đại nhân trong miệng thiếu nữ.
Sau đó Tiêu Trần cũng không lại quản chuyện này nữa, cho tới về sau tình cờ gặp các Tuyết Linh đã tạo thành Thanh Phong Thần Nhai, Tiêu Trần mới nhớ tới các cô.
Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Trần rõ ràng bối cảnh của Thanh Phong Thần Nhai.
Tiêu Trần nhớ kỹ, khi đó cặp chị em song sinh ấy mới mười một mười hai tuổi, nhiều năm không gặp, họ đã trưởng thành thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều.
"Rất tốt." Nhìn thiếu nữ, Tiêu Trần vui mừng gật đầu.
"Như Vân." Tiêu Trần nhéo guơng mặt của thiếu nữ bên trái.
"Đại Đế, tôi là Như Vũ." Thiếu nữ đỏ mặt nhỏ giọng khẽ sửa sai.
"Trí nhớ này của ta, hà hà." Tiêu Trần xấu hổ.
Thật ra cũng không thể trách Tiêu Trần, hai chị em ấy thực sự quá giống nhau, nếu không ở chung trong thời gian dài, căn bản không phân biệt được.
"Như Vân." Tiêu Trần lại nhéo guơng mặt của thiếu nữ bên phải.
Thiếu nữ ngượng ngùng gật đầu.
"Được rồi, các cô chuyên môn chờ tôi ở đây?" Tiêu Trần hơi nghi hoặc.
"Vâng." Như Vân, Như Vũ đồng thời gật đầu.
"Đại nhân bảo chúng tôi chờ người ở nơi này, thế nhưng chưa nói chờ ai, thấy Đại Đế thì mới biết được đại nhân khiến chúng ta chờ ngài ở nơi này."
Hai chị em đồng thanh nói, không khác gì chỉ có một người.
"Nguyên nhân đâu?" Tiêu Trần nhíu mày, bà cô kia cũng chẳng phải người thiện lành, phái người chờ mình ở nơi này để làm gì?
Như Vân, Như Vũ đồng thời đưa tay, sau đó trên tay hai người xuất hiện một cái bàn tròn trắng cùng một lúc.
Hai cái bàn tròn phát ra ánh sáng trắng, dung hợp vào một chỗ, hình thành nên màn che trắng xóa hoàn toàn.
Dần dần trong màn che trắng xuất hiện một bóng người nửa nằm, là một cô gái.
Cô gái mặc váy mỏng màu trắng, vóc người uyển chuyển, thuộc loại trước sau lồi lõm Tiêu Trần thích nhất, nhưng không nhìn thấy mặt, khá là đáng tiếc.
Tay cô gái đang cầm một quyển sách, thỉnh thoảng dùng bút vẽ gì đó lên sách.
"Bà tám, cô muốn làm gì?" Tiêu Trần nhìn bóng dáng uyển chuyển trong màn che hỏi.
"Lâu như vậy không gặp, cậu vẫn giữ cái tình cách ấy, không thay đổi chút nào." Một giọng nói lười biếng, mang theo mị hoặc nhè nhẹ truyền tới từ bóng dáng kia.
"Gì chứ, tôi cứ như vậy. Tôi lại không cưới cô làm vợ, cô quản cái gì?" Tiêu Trần tức giận trợn trắng mắt.
Nghe lời này, tay đang vẽ của cô gái dừng lại, sau đó cô gái cười nói: "Nếu như cậu đồng ý, thì tôi bằng lòng gả."
"Thôi thôi." Tiêu Trần khoa trương lắc đầu: "Đời này lắm gái lắm, sao tôi phải treo cổ trên mỗi mình cô thôi chứ."
"Cậu này." Cô gái cười lắc đầu: "Nhìn như đa tình, nhưng lại vô tình nhất."
"Thôi đi, tôi không rảnh đi nói chuyện yêu đương với cô đâu, nói chuyện chính." Tiêu Trần hơi không kiên nhẫn.
Cô gái bất đắc dĩ thở dài: "Cậu cứ không muốn nói thêm với tôi mấy câu, chán ghét tôi như vậy à?"
Tiêu Trần đen mặt: "Tôi thích cô, thích đến mức hận không thể hằng ngày ôm cô, được chưa!"
"Hì hì..." Cô gái đặt cây viết trong tay xuống, che miệng nhỏ giọng bật cười: "Mặc dù là lừa tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hài lòng."
"Ha ha, cô vui vẻ là được rồi." Tiêu Trần thật sự là không còn sức để than thở.
"Được rồi, nói chuyện chính đi!" Cô gái lại cầm bút lên bắt đầu vẽ vẽ trên sách.
Cô gái hỏi: "Ngài hiểu Nhân thư đến đâu?"
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, cau mày nói: "Trong ba sách Thiên Địa Nhân, Nhân thư chưa bao giờ hiện thế, làm sao tôi hiểu được, dựa vào nhớ lại à?"
Cô gái lắc đầu: "Có khả năng Nhân thư đã sớm xuất hiện qua, chỉ là chúng ta không biết mà thôi."
"Tôi cảnh cáo cô, nếu quyển sách trong tay cô mà dám hiện thế, tự gánh lấy hậu quả." Tiêu Trần nghe, giọng đột nhiên nghiêm túc lên.

Bình Luận

0 Thảo luận