Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 958: Thủ đoạn quỷ dị (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
"Kẻ tiểu nhân gian trá cuồng vọng, lại dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy."
Trương Đan Thanh tức giận đến chân mày nhảy lên, nhưng lại không có biện pháp nào.
"Không cần lo lắng, chất độc này không có thương tổn gì, chỉ cần không dùng chân nguyên thì không có việc gì."
Người thần bí không ngẩng đầu, tiếp tục viết.
"Không ngờ ông vẫn thích một chuyện tốt."
Người thần bí đột nhiên ngẩng đầu, tuy trên mặt nạ không có động tĩnh, nhưng Trương Đan Thanh cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm như trước.
Cảm giác này tựa như ngươi biết rẳng ở một xó xỉnh âm u nào đó đang có một con rắn ẩn núp.
Nhưng ngươi lại không biết con rắn này sẽ xông tới lúc nào, xông tới cắn ngươi một ngụm thế nào.
Cảm giác kinh khủng này làm cho tóc gáy toàn thân Trương Đan Thanh dựng thẳng.
"Khà khà khà, thật sự là lợi hại, ông thế mà lại thích để con trai mình bầu bạn song tu, thật là quá kích thích rồi."
"Để cho tôi xem, ông đã làm chuyện kích thích gì hơn nữa."
"Đừng giết- "
"Được rồi."
Trong giây lát Trương Đan Thanh tức giận gầm lên, giống như một con sư tử giận dữ.
Trong nháy mắt máu vọt lên trên mặt, khuôn mặt màu xanh nháy mắt đỏ lên.
Gương mặt Vong Tiêu Nhiễm một bên như có điều suy nghĩ.
Trương Đan Thanh thông báo với bên ngoài rằng con trai hắn ta chết vì bị báo thù, xem ra trong này còn có ẩn tình.
"Tôi chọn."
lúc này nội tâm sợ hãi của Trương Đan Thanh đột nhiên dâng lên, trực tiếp nhấn chìm hắn ta.
Bởi vì loại chuyện như vậy, tuyệt đối không có lý do gì để có người thứ hai biết.
Rốt cuộc tên trước mắt này là thứ gì, tại sao lại biết những chuyện này?
"Ha hả, tôi nói rồi, tôi biết tất cả."
Người thần bí nở nụ cười, tiếng cười cách mặt nạ chói tai kỳ lạ.
"Vậy thì ông chọn đi!"
Người thần bí thu bút lông lại, nhẹ nhàng lắc đầu, chữ viết trên quyển sổ nhỏ cũng từ từ biến mất.
Nhìn người thần bí khép quyển sổ nhỏ lại, trái tim Trương Đan Thanh bỗng trầm tĩnh lại.
Giống như là một tảng đá lớn đè trên người đột nhiên rơi xuống đất.
Trương Đan Thanh có dự cảm, nếu để cho người kia viết xong cuộc đời mình, thì sợ rằng chính mình cũng chấm dứt.
Trương Đan Thanh híp mắt, chung quy hắn ta là đại nhân vật có thể đi tới Vô Chỉ Cảnh.
Mặc dù thân ở bước đường cùng, nhưng đầu óc tỉnh táo như trước.
"Tôi chọn tiếp tục nhiệm vụ, nhưng có một yêu cầu, không được tiết lộ một chút tin tức nào của tôi."
Người thần bí gật đầu: "Đây là điều đương nhiên, đây là phẩm hạnh cơ bản nhất của một sát thủ."
Trương Đan Thanh rung cổ tay, một hạt châu màu lửa đỏ, lớn chừng quả đấm xuất hiện ở trên cổ tay.
"Liệt Dương chấn." Người thần bí nhận lấy hạt châu, thoả mãn gật đầu.
"Cây bình minh đã khô héo, cũng không biết trời phạt hay không, đào thụ tâm cây bình minh đi một phần, chỉ sợ là Liệt Dương chấn này của ông là viên cuối cùng của cây bình minh."
Người thần bí trả hạt châu lại cho Trương Đan Thanh: "Sau khi chuyện thành công, tôi lại đến lấy, nếu như chuyện hỏng, Thu Hồng tửu quán chúng ta sẽ từ chối, còn hậu quả từ chối..."
"Một lát nữa độc trên người các ngài sẽ tự động biến mất."
Người thần bí nói, bóng người dần dần tiêu tán.
Còn lại hai lão đầu có chút lúng túng nhìn nhau, sau đó mỗi người đi một ngả.
Cách chỗ đại bạo diễm không xa, một nữ tử mặc quần đỏ nằm trên hư không.
Bên trái tay cầm một đôi giầy thêu xinh đẹp, bên phải tay mang theo một hồ lô rượu.
Đây chính là Ma chủ mới vừa thoái vị, Lệnh Hồ Lạc Hoa.
Lệnh Hồ Lạc Hoa có chút mê man, bởi vì cô ta không biết mình nên đi đâu.
Thỉnh thoảng sau khi cô ta uống một ngụm rượu, lúc này cô ta lại như đã có hơi ngà ngà say, con mắt mê ly phủ kín một tầng sương mù.
Thỉnh thoảng cô ta liếm đôi môi đỏ thắm của mình, quần dài màu đỏ uốn lượn một bên lộ ra đôi chân thon dài, để cho con người ta tưởng tượng vô hạn.
Chẳng biết từ lúc nào trong hư không đột nhiên bắt đầu rơi tuyết, tuyết màu xanh biếc.
Từng màn sương lục sắc như có như không, lặng lẽ, lẳng lặng tràn ngập.
Ánh mắt Lệnh Hồ Lạc Hoa mơ màng nhìn hoa tuyết màu xanh biếc, buông hồ lô rượu xương, đưa cánh tay phải trắng nõn như ngọc ra.
Hoa tuyết màu xanh biếc nhẹ nhàng rơi vào trong tay của cô ta.
Lệnh Hồ Lạc Hoa giống như một thiếu nữ ngây thơ, chăm chú nhìn chằm chằm bông hoa tuyết hình thoi.
"Thật xinh đẹp."
"Đúng là rất đẹp." Chẳng biết lúc nào, một người thần bí mang theo mặt nạ kỳ quái xuất hiện cách Lệnh Hồ Lạc Hoa không xa.
Người thần bí cúi đầu, lấy một quyển sổ nhỏ ra, nhẹ nhàng nói: "Nhưng thông thường, vật càng xinh đẹp thì lại tiêu tán càng nhanh."
Lệnh Hồ Lạc Hoa cười cười, trong ánh mắt yêu mị dâng lên màn sương, tràn đầy mê hoặc.
"Cô là người của Thu Hồng tửu quán?"
Lệnh Hồ Lạc Hoa nâng hồ lô rượu uống một hớp thật to, nhẹ giọng hỏi.
Người thần bí không trả lời, lại móc một cây bút lông ngắn màu vàng ra.

Bình Luận

0 Thảo luận