Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1452: Đoạt báu vật

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Sức bật khủng bố của Lạc Thiên Thức cung cấp tốc độ và lực phá hoại cho đao thức của Tiêu Trần, Chấn Thiên Thức là đao thức cung cấp các đòn tấn công liên tục không ngớt.
Đao của Tiêu Trần nháy mắt đến bên cạnh cổ người này, cương khí hộ thể tự động được kích hoạt, nhưng ngay lập tức bị trường đao chém vỡ.
Bạch quang xẹt qua cổ người này, Tiêu Trần thậm chí còn không có dừng bóng dáng lại, lao thẳng tới người bên cạnh.
Người này ôm chặt lấy cổ mình, nhưng chỉ sau một khắc đầu trên cổ hắn ta đã không thuộc về hắn ta nữa rồi.
Sát khí đang tới gần, đối mặt với sự tiếp cận của Tiêu Trần, người bị nhắm đến vội vàng chạy trốn, nhưng bóng dáng Tiêu Trần giống như giòi bọ trong xương, bám sát phía sau.
"Ta liều mạng với mi." Nhìn thấy mình không thể nào thoát khỏi Tiêu Trần, ánh mắt của người này lóe lên vẻ hung ác, gã lập tức xoay người đối mặt trực diện với Tiêu Trần.
Khoảnh khắc tiếp theo, chiêu thức cực hạn lập tức bộc phát, sấm sét đen kịt khủng bố lập tức che kín không gian.
"Mi có thể nhanh hơn Phong Hỏa Thần Lôi của ta không?" Một tiếng gào thét điên cuồng vang vọng khắp thiên địa.
Lúc này, bóng dáng Tiêu Trần gần như đã đạt tới cực hạn, thậm chí còn vượt qua giới hạn của không gian.
Phong Hỏa Thần Lôi che kín không gian thậm chí không thể đuổi kịp một góc áo của Tiêu Trần. Có thể thấy rõ ràng sự bộc phát của Lạc Thiên Thức.
Nhanh, nhanh đến không kịp chớp mắt một cái.
Thân đao màu đen cùng với ánh đao màu trắng trong nháy mắt lướt qua người nọ, ngay sau đó một đầu lâu đầy mồ hôi bay lên trời.
"Chạy..."
Giờ phút này, cuối cùng cũng có người tâm thần sụp đổ, cũng không thèm quan tâm đến mặt mũi gì nữa, lao về phía xa với tốc độ cực nhanh.
Tiêu Trần không dừng lại, mà như một tên đồ tể cầm đao đuổi theo con mồi của mình.
Trên bầu trời, Tọa Địa Diêm La và Quỷ Họa công tử chắp tay sau lưng đứng song song nhau.
Đối với sự giết chóc bên dưới, bọn hắn không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, đối với bọn hắn, chưa vào Thần Vô Chỉ Cảnh chỉ như những con sâu cái kiến mà thôi.
"Tại sao tôi chưa bao giờ thấy loại thần thông kỳ quái như vậy nhỉ?" Quỷ Họa công tử nheo mắt nhìn về hướng Tiêu Trần biến mất.
"Đó không phải là thần thông, đó là sức mạnh và tốc độ cực hạn, với cả chiêu thức biến hóa khó lường mà thôi. Đương nhiên, công lao lớn nhất chính là thanh đao kia." Tọa Địa Diêm La bên cạnh lắc đầu nói.
Quỷ Họa công tử gật đầu: "Tôi đã nghe nói đến một nơi gọi là giang hồ, bọn họ có vẻ rất coi trọng việc biến hóa chiêu thức."
"Lũ đạo chích." Tọa Địa Diêm La cười nhạo.
"Bây giờ ra tay à?" Quỷ Họa công tử hỏi.
Tọa Địa Diêm La gật đầu: "Cũng đến lúc rồi đấy, thằng nhóc này có quan hệ mật thiết với hiệu buôn Vạn Vĩnh, trước đây không ra tay là vì sợ người của hiệu buôn Vạn Vĩnh tới. Bây giờ có lẽ người của hiệu buôn Vạn Vĩnh đang đối phó với những vị khách không mời mà đến kia, không có thời gian để quan tâm đến hắn đâu."
Quỷ Họa công tử gật đầu, buồn rười rượi nói: "Hy vọng Diêm La đại nhân có thể giữ lời."
"Yên tâm đi, khi chúng ta ở tình trạng này, đương nhiên nói lời sẽ giữ lời." Tọa Địa Diêm La cười gật đầu.
...
Trên một đồng bằng cách xa hàng ngàn dặm, Tiêu Trần đã chặt đầu của tên cuối cùng.
Cái đầu chết không nhắm mắt nhanh như chớp lăn xuống đất, tuyên bố trận chiến này đã kết thúc với phần thắng thuộc về Tiêu Trần.
Luồng khí thô bạo đỏ sậm bao phủ toàn thân dần dần tiêu tán, mặt quỷ của Cuồng Dạ cũng chui ra khỏi miệng của Tiêu Trần.
"Loảng xoảng..."
Thanh đao trong tay Tiêu Trần rơi xuống đất, Tiêu Trần vô lực ngã xuống đất.
Giờ phút này Tiêu Trần có thể nói là cực kỳ thê thảm.
Toàn bộ khuôn mặt nát be bét, tay cầm đao cũng um tùm xương trắng.
Vụ nổ lớn trước đó không phải không gây tổn thương gì cho Tiêu Trần. Chỗ nào không có quần áo che chắn thì thương tích cực nặng.
Nếu không có sự bảo vệ của Cuồng Dạ, cộng với thân thể cứng rắn không thể tưởng tượng nổi của Tiêu Trần, có lẽ đầu Tiêu Trần đã bị đập thành mảnh vụn ngay tại chỗ.
Lưu Tô Minh Nguyệt khóc huhu bò ra khỏi ngực Tiêu Trần, dùng ngọc Sơn Thần chữa trị vết thương bên ngoài cho hắn.
Nhìn bề ngoài, Tiêu Trần có vẻ còn nguyên vẹn chẳng tổn hao gì, nhưng tinh khí thần tiêu hao trong trận đại chiến này ngọc Sơn Thần không thể nào khôi phục lại được.
"Đi mau đi, có người muốn gây bất lợi cho cậu." Tiêu Trần đang nằm trên mặt đất đột nhiên nghe thấy một giọng nữ quyến rũ bên tai.
Tiêu Trần xoay người đứng dậy, nhấc Liên Thương Sinh trên mặt đất lên, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Đừng tìm nữa, cậu không tìm được tôi đâu, nghe tôi đi, đi mau lên." Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
Tiêu Trần nhíu mày nói với không khí: "Có thể giải thích rõ ràng không?"
Không khí rơi vào im lặng chết chóc, ba mươi giây trôi qua, nhưng âm thanh đó không vang lên nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận