Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1257: Không thành công cũng thành nhân (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Cuối cùng Tiêu Trần nghĩ nghĩ, vẫn là rút đoản đao sau thắt lưng ra, cắt một vết trong lòng bàn tay.
Vết thương rất sâu, máu tươi phun ra.
Tiêu Trần điều khiển máu, tụ lại trên đầu mình.
Máu đỏ tươi biến thành những sợi tơ cực kỳ mỏng manh quấn lấy Tiêu Trần.
Đây là một chiêu thức phòng thủ mạnh mẽ dưới sự khống chế của máu, nhưng điều kiện rất hà khắc, nhất định phải dùng máu của chính mình để kích hoạt.
Bây giờ Tiêu Trần đã mất rất nhiều máu nên không muốn dùng chiêu này, nhưng với tình hình hiện tại thì không còn cách nào khác.
Tấm chắn máu không thể vượt qua được sát phong nên chỉ có thể sử dụng chiêu thức có tên "Tiên Huyết Thiên Ti" này.
Lưu Tô Minh Nguyệt đau lòng chữa trị vết thương trong lòng bàn tay của Tiêu Trần, lau nước mắt nói: "Đại Đế ca ca, không thì chúng ta về nhà đi."
Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, con bé này có lẽ còn chưa hiểu được đang xảy ra chuyện gì?
"Không thể trở về được, hoặc là chết ở nửa đường, hoặc là tìm đến Đại Ma Đầu. Chỉ có hai lựa chọn này thôi."
Khí thế trên người Tiêu Trần được lặp đi lặp lại, một luồng khí thế trước nay chưa từng có dâng lên.
Lúc này, máu tươi hóa thành những sợi tơ quấn quanh người Tiêu Trần, sau nhiều lần vặn xoắn phức tạp khác nhau, tạo thành hình dạng như một cái vỏ trứng, bao phủ Tiêu Trần vào bên trong.
Tiêu Trần ở trong vỏ trứng, nhìn ra bên ngoài, rõ ràng có thể nhìn thấy những thứ bên ngoài.
Có vẻ như thứ này không ảnh hưởng đến ánh mắt của người kích hoạt.
Tiêu Trần đặt Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong ngực, hít sâu một hơi.
Bộ trang phục này là trạng thái phòng ngự mạnh nhất của Tiêu Trần hiện tại, nếu không thể xông qua, vậy thì không còn cách nào khác.
Tiêu Trần đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị một mạch tiến vào, hơn nữa Tiêu Trần không có ý định quay trở lại.
Nói một cách khác là không thành công cũng thành nhân.
Tiêu Trần nhìn phía trước, nơi đó giống như một hẻm núi địa ngục tối tăm, tinh quang trong hai mắt mãnh liệt bắn ra.
"Bùm!"
Bóng dáng Tiêu Trần nổ tung trên không trung, hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, bay thẳng về phía hẻm núi.
Vỏ trứng màu đỏ bao phủ cơ thể Tiêu Trần lúc này bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực lớn.
Những sát phong chạm vào vỏ trứng lập tức bị dội lại.
Tình huống phòng ngự của "Tiên Huyết Thiên Ti" này tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tiêu Trần.
Nhưng Tiêu Trần không dám buông lỏng chút nào, bởi vì có thể vẫn còn sinh linh quỷ dị trong sát phong.
Cách góc rẽ còn khoảng một dặm, Tiêu Trần không thể không giảm tốc độ.
Bởi vì đến nơi này, cường độ nồng đậm của sát khí đã bắt đầu ảnh hưởng đến tầm nhìn, hơn nữa gió thổi đáng sợ đến mức không thể duy trì tốc độ cao được nữa.
Chuỗi hạt trên cổ tay Tiêu Trần phát ra ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt, chiếu sáng một ít xung quanh.
Ánh sáng yếu ớt làm tâm tình Tiêu Trần bình tĩnh lại.
"Một bước, hai bước, ba bước..." Tiêu Trần nện bước ngược sát phong gian nan tiến về phía trước.
Đồng thời, trong lòng bắt đầu tính toán khoảng cách từ mình đến góc.
"Năm mươi bước..." Lúc Tiêu Trần đi tới nơi lần trước đã đi đến, đột nhiên dừng lại, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Lúc trước cũng chính tại đây đã gặp phải cái đầu quỷ dị kia, tin tức tốt là "Tiên Huyết Thiên Ti" cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu hư hỏng.
Tiêu Trần bình tĩnh rút đoản đao sau thắt lưng ra, chậm rãi bước lên một bước.
Không có dị thường gì xuất hiện, nhưng cảm giác cực kỳ nguy hiểm trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
"Năm mươi hai bước..." Tiêu Trần tiến thêm một bước.
Tí tách, một giọt nước lạnh như băng đột nhiên nhỏ lên trán Tiêu Trần.
Tiêu Trần không ngẩng đầu, chỉ trở tay vung đao lên.
Đoản đao huơ qua đỉnh đầu nhưng không chém được gì cả.
Lúc này, cổ Tiêu Trần cảm thấy hơi hơi ngứa, lông mày Tiêu Trần bỗng nhăn lại, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt chiếu rọi hình ảnh trên đỉnh đầu.
Chỉ thấy bên ngoài vỏ trứng được dệt bằng Tiên Huyết Thiên Ti rõ ràng xuất hiện một cái đầu người lúc ẩn lúc hiện.
Cái đầu này dường như đang cố tìm cách chui vào bên trong vỏ trứng.
Điều quỷ dị chính là mặc dù cái đầu người chưa vào được nhưng một ít tóc bù xù đã chui vào trong.
Cảm giác ngứa trên cổ Tiêu Trần là do những sợi tóc đó chạm vào.
Tiêu Trần thực sự không hiểu đây là cái quái gì.
Thứ này, nếu nói nó là vật sống thì nó lại quỷ dị hơn cả âm hồn.
Nếu nói nó là âm hồn, thế nhưng lúc trước Tiêu Trần rõ ràng có thể tấn công nó bằng một cái búa.
Hơn nữa, bảo vật Phật giáo đeo trên cổ Tiêu Trần không hề có phản ứng gánh chiu nào, chứng tỏ đó không phải là âm hồn, mà là một vật sống.
"Ken két ken két"
m thanh quỷ dị đó giờ phút này lại một lần nữa truyền tới.
Tiêu Trần chẳng thèm quan tâm thứ này là cái quái gì, thừa dịp thứ này chưa đi vào, liều mạng di chuyển về phía góc.

Bình Luận

0 Thảo luận