Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1801: Gặp lại Địa Cầu (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Gái xấu, buông bổn đại gia ra, thân thể đại gia cao quý lắm đấy, là thứ mà cô có thể đụng sao?" Hắc Phong miệng thúi, thực sự chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được trường hợp mà cứ nã pháo lung tung.
"A mẹ nó tôi đang làm gì?" Hắc Phong vừa dứt lời ra khỏi miệng, suýt nữa qua đời tại chỗ, thật muốn bóp chết chính mình.
"Gái xấu?" Mặc cho Hồng Diệp giỏi nhịn đến đâu, cũng không chịu nổi điều này, huống hồ làm đã từng làm Vương của Ma Vực Đại Thế Giới, tính khí có thể dễ dãi nổi không?
Níu lấy lỗ tai Hắc Phong vặn một hồi.
"Buông đầu heo kia ra." Một bóng người tỏa ra kim quang đột nhiên xuất hiện.
Thì ra chính là Tiêu Trần thần tính, hắn xử lý xong chuyện nữ tử thần bí, thì xoay người tức thì đuổi theo Tiêu Trần ma tính đi tới Địa Cầu.
Vốn còn muốn ở địa phương khác chơi nhiều chút, nhưng vừa sợ Tiêu Trần ma tính xằng bậy ở Địa Cầu, Tiêu Trần thần tính chỉ có thể cùng theo tới Địa Cầu.
Còn như ước pháp tam chương lúc trước, Tiêu Trần thần tính lựa chọn quên luôn.
"Nhóc đáng yêu ơi cứu tôi, đại ma đầu muốn bắt tôi hầm canh." Hắc Phong như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, liều mạng gào khan, cái miệng thúi kia lúc nào cũng không quên thêm mắm thêm muối.
Tuy cũng ít tiếp xúc với Tiêu Trần thần tính, nhưng tính cách Tiêu Trần thần tính đơn thuần đáng yêu rất được người thích.
Tiêu Trần thần tính duỗi cái tay nhỏ bé, dễ thương chu cái miệng nhỏ nhắn: "Đưa con heo cho tôi, ngày hôm nay tôi tha cho cô một mạng."
Ma khí màu đen trong nháy mắt phóng lên cao, trong giây lát vòm trời bị ô nhiễm thành màu đen, giữa trưa ánh nắng tươi sáng nháy mắt trở thành đêm tối.
Đây là kết quả Tiêu Trần ma tính đã khắc chế, nếu không đối với Địa Cầu còn chưa diễn biến trở thành tinh thần đại thế giới, sợ rằng sẽ là một hồi tai họa ngập đầu.
Lúc này, Độc Cô Tuyết lúc trước rời đi nhảy ra ngoài, kéo Tiêu Trần thần tính lại, tha hắn rời khỏi hiện trường.
"Vô Địch!" Tiêu Trần thần tính nhìn Độc Cô Tuyết còn dễ thương hơn cả búp bê, đầy mắt là ngôi sao lấp lánh, đi tới bẹp một nụ hôn trên mặt Độc Cô Tuyết.
Bị Tiêu Trần thần tính hôn một cái, Độc Cô Tuyết cảm thấy gáy mình giật đùng đùng.
Dù tính tình Độc Cô Tuyết lạnh nhạt đến đâu, lúc này cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, lau nước bọt trên mặt, có chút lắp bắp nói: "Ông ông ông làm gì thế nha?"
Tiêu Trần thần tính có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Ai, hi hi, kìm lòng không nổi, kìm lòng không nổi."
Mà Cẩu Đản một bên, thấy lại xuất hiện một người giống ba mình như đúc, trong lúc nhất thời sọ não đứng im, sững sờ tại chỗ.
"Tuyết Nhi, người này là ai thế?" Cẩu Đản kéo tay nhỏ bé của Độc Cô Tuyết, thận trọng hỏi.
Nhìn thấy Tiêu Trần thần tính hôn chính mình, còn là dáng vẻ đương nhiên, Độc Cô Tuyết tức giận nói: "Đây là người ba thứ ba của cô."
Đối với Tiêu Trần thần tính, cũng như Hắc Phong, Độc Cô Tuyết không hề sợ hãi, dù sao ai mà sợ một nhóc chó con đơn thuần đâu chứ!
Cẩu Đản đầu có chút choáng váng, nhưng bây giờ cũng không tiện hỏi nhiều, tình huống lúc này đã nguy hiểm, ma khí đã ô nhiễm toàn bộ vòm trời, thật sự nếu không dừng lại, sợ rằng không được bao lâu nữa, Địa Cầu sẽ muốn trở thành Ma Vực.
Đương nhiên Độc Cô Tuyết biết vì sao Tiêu Trần ma tính tức giận như vậy, nhất định là Tiêu Trần thần tính lại đi trêu chọc đại ma đầu kia.
Độc Cô Tuyết nói một lần chuyện vừa rồi gặp được Tiêu Trần ma tính, cũng nói Hắc Phong không có nguy hiểm.
Tiêu Trần thần tính trợn tròng mắt màu vàng óng xinh đẹp, lúc này mới thôi, lại búng ngón tay một cái, một tia kim sắc bay vào vòm trời hắc sắc.
Điểm kim sắc ấy gột rửa mở ra bầu trời, tinh lọc ma khí hắc sắc.
"Đại ma đầu, ngày hôm nay tôi tha cho cậu một mạng, chúng ta ngày khác tái chiến, lêu lêu lêu-" Tiêu Trần thần tính lè cái lưỡi màu hồng với Tiêu Trần ma tính.
Độc Cô Tuyết và Cẩu Đản nhìn phía sau bốc lên khí lạnh, mạnh mẽ dẫn Tiêu Trần thần tính ra khỏi nơi đây.
Tiêu Trần ma tính nhìn dáng vẻ đê tiện này của Tiêu Trần thần tính, tức giận mà máu xông lên ót, hai vị này thực sự là trời sinh xung khắc, ngay cả người như Tiêu Trần ma tính cũng không tránh được mất lý trí.
Cũng may Tiêu Trần thần tính đã bị mang đi, không đến mức diễn biến thành đại chiến diệt thế.
Đao Nô biến thành thánh sơn, dưới chân núi có một ngôi nhà, đây là nhà của Tiêu Trần, cũng là ngôi nhà duy nhất được phép sinh sống ở dưới thánh sơn.
Trước cổng sân cỏ, một đám tiểu tử dễ thương đang chơi đùa.
Mèo cam béo kéo cái thân nặng, chim nhỏ màu đỏ, cô bé mọc sừng nhỏ dễ thương.
"Ăn cơm nào!" Một giọng nói thanh lệ truyền đến, tiếp đó mẹ Tiêu Trần cười híp mắt xuất hiện ở cửa, một đám tiểu tử kia chen lấn vọt vào trong nhà.
Mấy đứa ngốc nghếch giống nhau, cô bé có sừng bị cam mập xô té trên mặt đất, tiểu tử kia nghe mùi thơm của thức ăn, lại nhìn phu nhân dịu dàng, ngồi dưới đất khóc lớn lên.

Bình Luận

0 Thảo luận