Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 535: Đại quân

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Bắt đầu từ lúc bản thân có thể ghi nhớ, tất cả mọi người đều gọi cô bé là Thập Nhất, cô bé cũng không biết rốt cuộc chính mình họ gì.
Hoặc chính là họ Thập.
"Thập Nhất, một cái tên khá hay." Tiêu Trần hờ hững nói một câu.
Thập Nhất rất vui vẻ, trước giờ chưa từng ai nói tên cô bé dễ nghe cả.
Đột nhiên Thập Nhất tăng nhanh tốc độ, chạy tới đằng trước Tiêu Trần, đến bên cạnh một bụi cỏ đã khô héo.
Nhìn thấy bụi cỏ, Thập Nhất nở nụ cười.
Cô bé nằm bò trên đất, vểnh mông, vươn bàn tay gầy như chân gà ra bắt đầu đào bới.
Không lâu sau, trên nền đất xốp mềm đã bị đào ra thành một cái hố.
Thập Nhất cẩn thận lôi ra một đoạn rễ cây dài khoảng mười cm.
Rễ cây to bằng ngón út, trắng trẻo mập mạp, nhìn qua rất đáng yêu.
Thập Nhất lau trán, trên thực tế cô bé không hề đổ mồ hôi.
Cô bé chà lau cẩn thận đoạn rễ cây kia lên quần áo, rồi đưa tới trước mặt Tiêu Trần, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Anh trai, ăn cái này đi, cỏ Cẩu Nha rất ngọt đấy."
Tiêu Trần liếc nhìn rễ cây kia, lắc đầu nói: "Tôi không cần ăn uống."
Thập Nhất nhìn Tiêu Trần đầy ngưỡng mộ, nếu bản thân mình cũng không cần phải ăn cơm thì có lẽ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Thế giới này hầu hết mọi thứ đều đã bị ô nhiễm, rất ít rất ít thứ có thể ăn được. Rễ của loại cỏ Cẩu Nha này là nguồn lương thực quan trọng nhất của họ.
Loại cỏ này cũng không phải ở đâu cũng có, đôi lúc đi cả mười đến hai mươi cây số cũng chưa chắc đã gặp được một gốc.
Thập Nhất thu tay lại, trong lòng hơi thất vọng, nếu anh trai có thể ăn thì tốt biết bao.
Hai người tiếp tục lên đường, cứ hết đi rồi lại dừng, cả ngày này như vậy họ cũng chưa đi được bao xa.
Nhưng Thập Nhất lại rất vui vẻ, bởi vì dường như hôm nay cô bé cực kỳ may mắn. Suốt dọc đường cô bé lại đào được rất nhiều cỏ Cẩu Nha, ôm đầy ắp trong lòng.
Ngày thường số lượng nhiều như vậy đã đủ cho cô bé ăn mấy ngày rồi.
Trong bóng đêm, thân ảnh một lớn một nhỏ dừng lại trên cánh đồng hoang vu, ngọn lửa màu đen khiến đêm tối không còn rét lạnh.
Thập Nhất chia cỏ Cẩu Nha trong lòng ra làm ba phần, chuẩn bị mỗi ngày ăn một phần, sau đó cô nhóc nằm trên nền tuyết đã tan, ngủ ngon lành.
Tiêu Trần đứng khoanh tay, đôi mắt hơi nheo lại, lật xem trong đầu những mảnh nhỏ ký ức mà Tiêu Trần nhân tính để lại.
Trở về trái đất như thế nào, vấn đề này cũng khá rắc rối nhưng cũng rất đơn giản.
Điều đơn giản là tìm được cổng truyền tống là được, còn chuyện rắc rối là làm sao mới có thể tìm được cổng truyền tống ở thế giới này.
Tiêu Trần khẽ lắc đầu, có chút không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bỗng nhiên trên cánh đồng hoang vu trong đêm tối nổi lên cơn gió lạnh.
Một loạt tiếng động khó phát hiện truyền tới từ nơi rất xa.
Tiêu Trần thả ra một phần thần thức, thần thức lan rộng với tốc độ chóng mặt, ngay lập tức hắn đã hiểu rõ tình cảnh ở phía xa.
Ở một nơi rất xa có vô số kẻ dạ hành, đang xông tới nơi này như sóng triều, nhìn số lượng e rằng không dưới trăm vạn.
Trong số những kẻ dạ hành này còn xen lẫn rất nhiều ẩn nấp giả.
Hơn nữa những thứ này tiến bước rất có trật tự, hoàn toàn không giống như quái vật không có ý thức chỉ biết chém giết.
"Có người chỉ huy chúng à?" Tiêu Trần nghĩ một chút, mở rộng phạm vi thần thức bao phủ.
Người có thể chỉ huy nhiều kẻ dạ hành cùng ẩn nấp giả như vậy, có lẽ có thể lấy được một số thứ có ích gì đó.
Tiêu Trần tìm tòi tỉ mỉ động tĩnh nơi xa.
Ngay sau đó hắn đã xác định được một bóng người.
Nghĩ một lát, Tiêu Trần cầm thanh đao dài màu làm sau lưng trên tay, mũi đao hướng xuống dưới, trở tay nắm lấy.
Bên trên mũi đao xuất hiện từng gợn sóng không mấy chân thật, giống như mặt nước.
Tiêu Trần thả tay ra, thanh trường đao màu lam chậm rãi chìm vào trong gợn sóng, biến mất giữa trời đất.
"Đao Trủng Thiên Chinh."
Tiêu Trần khẽ lẩm bẩm một tiếng, bước nhanh đi đến phía trước.
Giờ phút này, trên đường chân trời dưới vầng trăng máu, xuất hiện một dải đen kịt như thể sóng triều.
Dải đen kịt này không ngừng tiến về phía trước, nếu lúc này có người đứng từ trên không nhìn xuống, sẽ phát hiện một cảnh tượng hoành tráng lại quỷ dị.
Trên mảnh đất bao la, xuất hiện một đội quân trăm vạn người, bước đi khiến trời đất rung chuyển, khí thế hào hùng.
Tuy nhiên điều kỳ lạ là, giờ phút này có một bóng người lại đi thẳng về phía đội quân đó.
Rõ ràng chỉ có một người, nhưng trên người lại lơ đãng toát ra khí thế, đối chọi gay gắt với đại quân, hắn giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực.
Bóng người này di chuyển không nhanh, thậm chí còn hơi chậm chạp, tạo nên một sự so sánh rõ rệt với đại quân đang đẩy nhanh bước chân.
Mà ở vị trí chính giữa của đại quân, lại có một chiếc giường cực lớn.

Bình Luận

0 Thảo luận