Thế giới tinh thần hỗn loạn, mặc dù bị gieo xuống thuật pháp, khi mình xâm nhập đi vào, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, trước khi nó tự bạo mình vẫn có cơ hội bắt được tình báo hữu dụng.
Thần thức mạnh mẽ cực kỳ của Tiêu Trần trực tiếp xâm nhập trong thế giới tinh thần của Lạc Thiên Phong, ở đây đã thành bột nhão.
Thời gian và chuyện mà Lạc Thiên Phong trải qua đã bừa bãi hỗn loạn không chịu nổi, trong những mảnh vỡ ký ức hỗn loạn ấy, Tiêu Trần thấy được phù màu đen, mang theo một tia tanh tưởi của dị vực.
Quả nhiên như Tiêu Trần đã dự đoán, sinh linh dị vực đã gieo thuật pháp ở trong đầu Lạc Thiên Phong.
Chỉ là hiện tại lĩnh vực tinh thần vô cùng hỗn loạn, hình như phù đó không nhận thấy được có thần thức khác xâm lấn.
Tiêu Trần vượt qua mấy cái phù ấy, vọt thẳng tới chỗ sâu nhất trong thế giới tinh thần.
Cùng với việc đi vào càng ngày càng sâu, thế giới tinh thần cũng bắt đầu không hỗn loạn như bên ngoài, phù màu đen cũng nhiều hơn.
Tiêu Trần cất giấu thần trí của mình, tìm kiếm tin tức hữu dụng trong các mảnh vỡ ký ức.
"Thằng cháu này, lại còn không phải là đồ tốt."
Mảnh vỡ ký ức giấu ở chỗ sâu đều là bí mật Lạc Thiên Phong không muốn để người khác biết được.
Những mảnh vỡ ký ức ấy cực kỳ ngoạn mục, giết cha, giết sư, dùng nữ tu sĩ luyện đỉnh lô, nuôi nhốt những đứa trẻ thiên tư trác tuyệt, dùng tà pháp cướp đoạt số mệnh, trên TV còn chẳng dám diễn như thế nữa.
Tiêu Trần hiểu, đây chẳng qua là thái độ bình thường của người tu hành, bao quát việc giết người cướp mình cũng đã làm không ít.
Cho nên nói người tu hành chẳng có một ai vô tội, đây cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Trần không hề nương tay khi giết người tu hành.
Tất cả mọi người đều là ác nhân, ác nhân giết ác nhân, thiên kinh địa nghĩa.
Cuối cùng ở nơi sâu nhất của thế giới tinh thần, Tiêu Trần phát hiện một mảnh vỡ ký ức màu đen.
Thần thức của Tiêu Trần vừa xâm nhập vào, phù màu đen đó đã nổ tung, toàn bộ thế giới tinh thần bắt đầu nhanh chóng tan vỡ, đứng mũi chịu sào là mảnh nhỏ phù màu đen.
Cũng may trước khi nó nổ tung Tiêu Trần bắt được một thứ ở trong mảnh vỡ ký ức.
Tiêu Trần rời khỏi thế giới tinh thần của Lạc Thiên Phong, vươn tay khắc vào không khí.
Theo ngón tay tung bay, một cái thẻ màu đen từ từ hình thành trong không khí.
Cái thẻ màu đen ấy chính là thứ hắn lấy được từ trong mảnh vỡ ký ức.
Tiêu Trần nhìn cái thẻ mình khắc ra được, cũng không biết nó là thứ gì, tín vật hay là còn có dụng ý khác?
Chỉ nghĩ thôi chắc chắn sẽ không nghĩ ra được, Tiêu Trần khắc sau dáng vẻ của tấm thẻ vào trong đầu của mình.
Mặc dù không có thu hoạch gì quá lớn, thế nhưng có lẽ tấm thẻ này còn có chút tác dụng, chờ sau này hãy nói.
Làm xong mọi chuyện, Tiêu Trần một cước giẫm nổ đầu Lạc Thiên Phong.
Bầu trời khôi phục sự sáng sủa, ngoại trừ Thiên Tâm kiếm tông đã bị tiêu diệt ra, thế giới này vẫn bình yên vô sự như trước.
"Đợi lâu, đợi lâu, hà hà." Đi tới bên cạnh Ngục Long, bộ dạng Tiêu Trần ti tiện.
"Cũng không lâu lắm, mới một giờ thôi." Lãnh Tiểu Lộ vừa nói vừa chớp chớp mắt to với Tiêu Trần, cười vui vẻ.
Nhìn bộ dạng hại nước hại dân của Lãnh Tiểu Lộ, Tiêu Trần có chút đáng tiếc lắc đầu, "Đáng tiếc là một thằng đàn ông, chậc chậc, nếu như là đàn bà con gái, thì lại là một tên hại nước hại dân rồi."
Lãnh Tiểu Lộ có chút tò mò: "Tiêu Trần ca ca, vì sao lại lắc đầu thế?"
Tiêu Trần đi tới ôm vai Lãnh Tiểu Lộ, cười nói: "Tiểu Lộ à, có muốn làm vợ bé của anh đây không?"
"Dạ?" Lãnh Tiểu Lộ thẹn thùng đỏ bừng mặt mũi, cà lăm mà nói, "Em... em... em là con trai mà."
"Anh không kén chọn." Tiêu Trần vỗ rung ngực.
Lãnh Tiểu Lộ có chút không biết làm sao, chỉ có thể chôn khuôn mặt đỏ bừng thật sau.
"Đau đau đau." Ngục Long nhéo tai Tiêu Trần, "Đừng để ý đến hắn, lời hắn nói, cả một dấu chấm câu cậu cũng đừng tin."
Lãnh Tiểu Lộ nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt khò khò ngủ say ở trong lòng Tiêu Trần lộ ra cái đầu nhỏ.
Mở to đôi mắt còn buồn ngủ, Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước miếng hỏi: "Em cũng không kén chọn, có phải có món ngon gì không, đều cho em đi!"
Ngục Long ôm trán, một kẻ lưu manh, một cái thùng cơm, cũng không biết hai người này sống tới ngày hôm nay bằng cách nào nữa.
Bị Ngục Long nhéo tai, đoàn người bước lên con đường trở về Địa Cầu.
Tiêu Trần thần tính đang dắt chó chọc mèo trên Địa Cầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn vòm trời.
Cẩu Đản và Độc Cô Tuyết bên cạnh có chút hiếu kỳ nhìn Tiêu Trần thần tính.
"Cha mấy cô sắp trở về rồi." Tiêu Trần thần tính cười híp mắt nói một câu.
Cẩu Đản ngẩn ra, sau đó vui vẻ nhảy dựng lên.
Nếu như bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng giống thiếu nữ của thủ lĩnh Yêu tộc, sợ rằng chắc phải lồi cả mắt ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận