Chương Long chỉ cảm thấy giống như bị một ngọn núi lớn chuyển động đập vào mặt, một lực lượng không cách nào địch nổi cuộn trào mãnh liệt đến.
Cỗ lực lượng này lan tràn theo thiết thương mà lên.
Thiết thương vỡ thành từng khúc đi, mà cả người Chương Long bay ra ngoài như diều đứt dây, trong miệng điên cuồng phun ra máu tươi.
"Sư phụ." Tiếng thét chói tai thê lương của Hạ Nhi kéo mọi người đang khiếp sợ về thực tế.
"Địch tập, địch tập."
Từng kẻ như là khỉ bay gì đó bay lên bầu trời.
Từng tiếng rít thê lương vang tận mây xanh.
Phía sau cùng của đội ngũ bay bụi lên khắp bầu trời.
Rất nhiều tiếng vó ngựa vọt tới giống như thuỷ triều.
"Tản ra, tản ra." Có người cưỡi chiến mã điên cuồng gầm lên.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi xung quanh Tiêu Trần, phân tán ra, vây Tiêu Trần lại vào giữa.
Tiêu Trần cảm thấy buồn cười, ngồi xổm người xuống, gảy gảy Triệu Tuyết Linh không ngừng khóc thầm hai cái.
"Còn muốn gã sai vặt hay không, tiểu tỷ tỷ? Khì khì."
"Hu hu." Triệu Tuyết Linh vừa khóc vừa hung hăng lắc đầu.
Hiện tại cả mặt nàng ta sưng phù giống như đầu heo rồi.
"Tôi thiếu một tỳ nữ bưng trà rót nước làm ấm chăn, dung mạo cô rất đẹp, chính cô rồi."
"Ai u, đậu má, đau quá đau, buông ra." Tiêu Trần đang nói vui vẻ.
Lưu Tô Minh Nguyệt nghe lời này, vội vàng ném đoạn xương lớn trong tay ra ngoài, liều mạng kéo tóc Tiêu Trần.
"Anh làm gì thế nha? Anh đánh người ta để làm chi? Bưng trà rót nước em cũng làm được nha!"
Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má, liều mạng kéo tóc Tiêu Trần.
"Em biết cái rắm, trừ ăn ra thì em còn biết gì." Tiêu Trần đau đến nhe răng trợn mắt, lắc lắc đầu một hồi.
Lưu Tô Minh Nguyệt dính vào tóc giống như miếng cao bôi da chó, thật sự là không vứt được.
"Bày binh bố trận." Lúc này chừng hai mươi mấy tên tráng hán chạy tới từ phía sau đội ngũ.
Nhìn thấy công chúa đã biến hình khóc sướt mướt dưới đất, các hán tử giận ngút trời.
Mặc dù quốc gia đã huỷ diệt, nhưng chung quy vẫn là công chúa, hơn nữa ân tình của lão hoàng đế vẫn còn.
Tuy Triệu Tuyết Linh có chút điêu ngoa, nhưng cũng không thể đánh người thành như vậy.
Hơn nữa Chương Long bị đánh bay thẳng ra ngoài, không rõ sống chết.
Các hán tử chuyển động cực nhanh, ba người một tổ, hợp thành hình tam giác, bắt đầu xung phong liều chết với Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhíu mày, mũi trận trên chiến trường thường dùng lúc cận chiến hoặc là xung phong liều chết trong phạm vi nhỏ.
Xem ra những hán tử này đều đã từng là quân lữ gan dạ.
Tiêu Trần đột nhiên làm một động tác kỳ quái.
Chân phải Tiêu Trần giơ lên thật cao, nhìn có chút khôi hài.
Nâng chân phải lên, bỗng nhiên đạp xuống.
Sức mạnh bàng bạc cuộn trào mãnh liệt ra.
Kỳ quái là mặt đất dưới chân, dưới một thân triệu cân sức mạnh của Tiêu Trần lại không xuất hiện một khe hở nào.
Mặc dù không xuất hiện khe hở, nhưng đại địa đột nhiên rung lên kịch liệt.
Trong đại địa xung quanh đó, lúc này đột nhiên xuất hiện dị tượng kinh khủng.
Đại địa như là một tờ giấy bị lay động khi xuất hiện sóng to.
Những cuộn sóng chồng chất mà đến, trong một giây, trời đất rung chuyển còn kịch liệt hơn động đất kinh khủng nhất.
Đây chính là chiêu khởi thủ trong Chấn Thiên Thức.
Nhìn mọi người người ngã ngựa đổ, Tiêu Trần nhe răng, liếc mắt, rút sức mạnh cho lui đi.
Những người này quá yếu, đoán chừng ngay cả chiêu khởi thủ cũng không gánh được.
Đại địa dao động hồi phục yên tĩnh, tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Tiêu Trần, mặt không có chút máu.
"Sư phụ, sư phụ."
Từng tiếng la cực kỳ thê lương không ngừng vang lên, kích thích màng nhĩ của mọi người.
"Mày là Ma giết người, tao liều mạng với mày."
Hạ Nhi giống như một con thú nhỏ nổi điên vọt tới phía Tiêu Trần cực nhanh.
Mọi người nghe thấy lời Hạ Nhi nói, toàn bộ đều ngẩn tại chỗ.
Ma giết người?
Chương Long chết, bị thiếu niên này đánh chết?
Mọi người không thể tin được nhìn về phía Chương Long nằm.
Rất nhiều máu tươi tuôn ra từ trong miệng Chương Long, nhiễm đỏ vùng đất dưới người.
Mà Chương Long lặng lặng nằm, lồng ngực đã không có phập phồng.
Mọi người thấy thấy một màn này, con mắt trừng muốn nứt ra.
Chương Long là trụ cột tinh thần của đội ngũ, nếu như hắn ta đã chết, chỉ sợ đội ngũ này cũng sẽ sụp đổ.
"Giết hắn đi, báo thù cho Chương tướng quân."
Tức giận rít gào phóng lên cao, mặc dù lực lượng Tiêu Trần vừa rồi thể hiện ra là bọn họ đã không thể chống lại.
Nhưng những người này vẫn không sợ chết xông tới như trước!
Ngay cả quần chúng ăn dưa chung quanh, nghe được tin Chương Long chết cũng là mắt đỏ ngầu, quơ cái cuốc liêm đao cây gậy vọt tới.
Gương mặt Tiêu Trần mờ mịt, "Ai ai, đậu móe, mi không thể đụng vào sứ, tôi đụng cũng không có đụng tới anh, mà anh liền nghẻo thì không thể trách tôi à nha!"
Tiêu Trần trợn trắng mắt, tự tay nhẹ nhàng giơ tay lên xông tới Hạ Nhi.
Cô gái đáng thương bị Tiêu Trần tát nhẹ nhàng lại bay ra ngoài.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận