"Không thể." Vài tên hán tử lảo đảo đứng lên.
"Lắm miệng, người ta còn chưa lên tiếng, chờ mấy người tới nói linh tinh." Tiêu Trần trợn trắng mắt, hung hăng đạp vào mặt đất.
Sóng trùng kích cực lớn lại xông ra ngoài.
Phạm vi lần này rất lớn, ngay cả những thường dân phía sau đều chịu trùng kích rất mạnh.
Dưới một bước này lại chết thêm rất nhiều cụ già có tố chất thân thể không tốt.
"Ai ai, nghĩ kỹ chưa, nhanh lên một chút, tôi cũng không có kiên nhẫn." Lúc này Tiêu Trần thật giống tên du thủ du thực siêu cấp hiếp nam đáp nữ.
"Được, tôi đồng ý với anh." Triệu Tuyết Linh dẫn đầu gật đầu, chung quy vẫn là xuất thân hoàng tộc phải có chút quyết đoán.
Hạ Nhi là thiếu nữ chưa trải sự đời, căn bản không dám tưởng tượng, rơi vào trong tay "Ác ma" này sẽ là kết cục dạng gì.
Thấy Hạ Nhi do dự, Tiêu Trần lại nâng chân phải lên.
"Tới đây, khi một cước này hạ xuống, cũng không biết sẽ chết bao nhiêu."
Tiêu Trần cười như một tiểu ác bá, lộ ra cái răng khểnh đáng yêu.
"Được." Hạ Nhi chảy nước mắt gật đầu.
"Vậy thì đúng rồi nha! Có bỏ mới có được, lão tổ tông đã nói thì luôn tràn đầy triết lý." Tiêu Trần cười tủm tỉm bắt Lưu Tô Minh Nguyệt từ trên đầu xuống dưới.
"Cứu người đi, xem cuộc vui cái gì." Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt vẻ mặt không vui, Tiêu Trần nhẹ nhàng búng gáy của nàng.
"Trứng thối." Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má, lấy ra Sơn Thần Ngọc.
Ánh huỳnh quang màu xanh biếc bao phủ xuống, sinh mệnh lực khổng lồ cuộn trào mãnh liệt ra.
Sinh mệnh đã trôi đi lại nhanh chóng chảy về người mọi người.
Người đã chết đột nhiên mở mắt, người bị thương cũng khôi phục lại.
Thậm chí ngay cả hàm răng vừa rồi vỡ nát của Hạ Nhi cũng đã mọc ra lại dưới sinh mệnh lực kinh khủng.
Những người này đều người thường, chỉ cần hồn phách còn chưa ly thể, trong khoảng thời gian ngắn thì Sơn Thần Ngọc đều có thể cứu trở về.
Nhìn một màn này giống như thần tích, tất cả mọi người đứng chết trân tại chỗ.
Bọn họ cũng không phải kính nể một màn giống như thần tích này, mà là phẫn nộ.
Phẫn nộ vì sao thần tích như vậy lại xuất hiện trên người một ác ma như vậy.
Trong giây lát khi Lưu Tô Minh Nguyệt lấy Sơn Thần Ngọc ra, một dao động kỳ quái xuất hiện phía sau đội ngũ.
"Ờm? Thứ quỷ gì?" Tiêu Trần có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn.
Nhưng cỗ dao động này lại nhanh chóng biến mất, biến mất rất triệt để, như là trực tiếp biến mất trong thế giới này.
"Quỷ vật?"
Tiêu Trần lắc đầu, nếu như là quỷ vật thì tất có âm khí, coi như là quỷ vương cũng không khả năng làm biến mất âm khí trên người hoàn toàn.
"Yêu vật hay là ma vật?"
Có thể, thứ thuộc hai loại này thì nhiều lắm, chủng loại có năng lực che giấu triệt để khí tức của mình cũng không kỳ quái.
Tiêu Trần vui vẻ vỗ vỗ cái mông của Hạ Nhi, "Lớn lên khỏe mạnh nhỉ."
"Về sau tất cả của đất này thuộc về tôi cai quản, những người này, mấy thứ này nữa, đều là của tôi à."
Bây giờ khi Hạ Nhi nhìn Tiêu Trần đã không còn cảm giác tim đập thình thịch lúc trước.
Thậm chí Tiêu Trần đụng vào thân thể của nàng cũng làm cho nàng có cảm giác vô cùng buồn ói và sợ hãi.
Lúc này sinh mệnh lực bàng bạc đã tán đi, nhóm người bị chết cũng đã khởi tử hoàn sinh.
Bọn họ mờ mịt nhìn ra xung quanh, giống như còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì.
"Mấy người đây là muốn di chuyển đến nơi nào thế?"
Tiêu Trần nhìn phía trước, hình như phương hướng đội ngũ này đi tới đúng lúc là vị trí núi Hắc Phong.
Hạ Nhi mặt lạnh, quay đầu sang một bên, cũng không có ý trả lời.
Nhưng Triệu Tuyết Linh lại vô cùng thức thời, trực tiếp đáp lại: "Chúng tôi muốn đi Đại Long Thành, nơi đó có hoàn cảnh thích hợp hơn để định cư."
Giọng Triệu Tuyết Linh hơi hơi nâng cao, khóe miệng nhếch lên, nỗ lực làm ra dáng vẻ tôi đang nói sự thật.
Nhìn dáng vẻ của Triệu Tuyết Linh như vậy, Tiêu Trần suýt nữa bật cười, ngay cả biểu cảm nhỏ bé của mình cũng xử lý không tốt, mà còn dám dối trá ở trước mặt mình.
"Dối trá cũng không phải là một thói quen tốt ah."
Tiêu Trần nhướng lông mày, chân phải nhẹ nhàng giơ lên, xem như vậy hình như lại chuẩn bị thêm cái "Chiến tranh giày xéo" rồi.
Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Tuyết Linh thay đổi vô cùng nhợt nhạt, nàng ta đã rất nỗ lực nói dối, nhưng lại bị tên ác ma này liếc mắt nhìn ra như trước.
"Không muốn." Hạ Nhi hét rầm lên: "Mạng người trong mắt cậu cứ không đáng bao nhiêu tiền như vậy, có thể tùy ý giẫm đạp hay sao?"
Tiêu Trần gật đầu, đột nhiên lại lắc đầu.
Tiêu Trần cười nói: "Mạng người, thứ này thật không dễ đánh giá, có thể vô giá, cũng có thể chẳng chút giá trị."
"Ví dụ như ở nơi tận thế này, mạng người giống như cỏ dại, không quá đáng giá."
Tiêu Trần nhíu mày tiếp tục vấn đề vừa rồi: "Các người muốn đi đâu, nói một chút đi, nói không chừng chúng ta cùng đường đó!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận