Lão Đạo có chút kinh ngạc, người đến lại có thể dùng thực lực của Thần Vô Chỉ Cảnh đánh vỡ thần thông Ngụy Đế, thật không thể tưởng tượng nổi, xem ra cây gậy này không phải là một pháp khí bình thường.
Người đến không thể đánh nát thẳng vòng bảo vệ, dường như rất bất mãn, vung cây gậy lớn lại nện xuống một lần nữa.
Lão Đạo có chút khó xử nhìn Tiêu Trần, nếu mặc kệ, chỉ sợ toàn bộ dãy núi sẽ bị đánh tan thành từng mảnh mất.
Nếu ra tay, hình như Đại Đế quen biết người này, khó mà lưu lại thể diện.
Tiêu Trần liếc mắt nhìn Ngũ mập mạp, Ngũ mập mạp sắp khóc rồi.
"Đạo Tổ đại nhân, ngài cứu tôi với! Cha tôi và ngài cũng có chút tình hương hoả." Ngũ mập mạp quỳ xuống trước mặt lão Đạo, nước mắt nước mũi giàn dụa.
"Haizzz." Lão Đạo thở dài, thấy Tiêu Trần không quan tâm, chỉ có thể tự mình ra tay.
Tiêu Trần ngăn lại lão Đạo đang chuẩn bị ra tay, vẫy vẫy tay lên trời rống to: "Hầu ca, Hầu ca, là tôi nè, chúng ta đã từng gặp nhau rồi."
Cây gậy định vung mạnh xuống lúc này bỗng dừng lại.
Một bóng người giống như một đạn pháp lao thẳng xuống đỉnh núi.
"Uỳnh!"
Bóng dáng đụng nát vòng bảo hộ đã lung lay sắp đổ của lão Đạo, đáp xuống đỉnh núi, cả ngọn núi lớn không ngừng rung chuyển.
Một luồng khí thế bàng bạc không cách nào nói rõ đập thẳng vào mặt, ngoại trừ mấy người Tiêu Trần, tất cả mọi người đều bị luồng khí thế này đẩy không ngừng thối lui.
Mọi người đều kinh hãi, khí thế bàng bạc như thế giống như hung thú Thái Cổ, quả thực làm cho lòng người khiếp sợ.
Bụi mù tan đi, một con khỉ xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ thấy con khỉ này mặc áo giáp vàng sáng trưng, trên đầu đội kim quan sáng lấp lánh, tay cầm một cây Gậy Kim Cô, chân đạp Tường Vân. Một đôi mắt quái dị như sao trời, hai tai qua vai vừa tra vừa cứng.
Đây không phải là Tề Thiên Đại Thánh thì còn có thể là ai chứ?
Là yêu.
Nhưng điều kỳ lạ là trên người hắn ta không hề có một chút yêu khí nào.
Ngay cả yêu mạnh mẽ nhất cũng không thể nào làm được như vậy.
Trong khi mọi người đang suy đoán, Tiêu Trần cầm tờ giấy và cây viết trên tay, lạch bạch chạy tới.
"Hầu ca, Hầu ca..." Tiêu Trần vui như một con khỉ.
Tề Thiên Đại Thánh nhìn Tiêu Trần, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới lần trước khi trở về Địa Cầu đã từng gặp mặt thiếu niên trước mặt này một lần.
Đương nhiên, Tề Thiên Đại Thánh không biết chuyện Dạ Đàm đại thế giới đó là do Tiêu Trần dẹp yên, bởi vì hắn ta rời đi rất sớm, cũng không biết rõ tình huống lúc đó.
"Hầu ca, tôi là thần tượng của anh, phi, anh là thần tượng của tôi, kí tên cho tôi đi!" Tiêu Trần chạy đến chỗ con khỉ, vui vẻ đưa giấy và bút ra.
"Cho tôi một tờ nữa!" Lưu Tô Minh Nguyệt cũng làm theo, không biết tìm giấy và bút ở đâu ra, đưa tới trước mặt con khỉ.
Hầu ca ngơ ngác nhìn Tiêu Trần, rồi lại nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt ngây ngốc, tò mò hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
"Chuyện dài dòng lắm, trước tiên khoan hẵn nói chuyện này đã. Hầu ca, anh tới đây làm gì vậy?" Tên nhóc Tiêu Trần biết rõ mà còn cố ý hỏi.
Nghe vậy, Hầu ca xù lông tại chỗ, thần quang màu vàng trong hai mắt bắn ra, nhìn thẳng vào lão Đạo.
Lão Đạo là Ngụy Đế vậy mà lại bị mắt thần này nhìn đến nỗi có chút sợ hãi, thật là hoang đường quá trời.
Hầu ca tức giận nói: "Đá Bổ Thiên do đại thần Nữ Oa để lại năm xưa đã bị mất. Chuyện này liên quan rất trọng đại. Tôi đến đây để tìm đá Bổ Thiên đã bị mất."
Sau đó Hầu ca kéo Tiêu Trần ra phía sau, giơ cây gậy trong tay lên, chỉ vào lão Đạo, khí thế quanh người bắn ra: "Không hỏi mà tự lấy là trộm, đồ lão tặc ăn trộm, còn không may trả lại đá Bổ Thiên."
Lão đạo cười khổ, nâng đá vá trời trong tay, vô tội nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần cười xấu xa, kéo Hầu ca muốn đi đánh nhân, chỉ vàoNgũ mập mạp: "Hầu ca, đánh nhầm người rồi, đá vá trời là do tên mập này lấy ra, cậu phải tìm hắn."
Sắc mặt Ngũ mập mạp trong nháy mắt biến thành sắc tro tàn, ôm chân lão đạo, khóc lớn lên: "Đạo tổ cứu tôi."
Hầu ca giận dữ, trong mắt kim quang chói lọi, thân hình nhảy lên như đại bàng, lao thẳng tới Ngũ mập mạp.
Mặt lão đạo khó xử, mắt thấy Ngũ mập mạp sắp bị Hầu ca bắt lấy, vào lúc cuối cùng ông ta vẫn ra tay.
Lão đạo lật bàn tay, mực nước rơi ra ngoài như thiên nữ tán hoa.
Mực nước nhanh chóng biến ảo, biến thành từng phù chú huyền ảo.
Hầu ca cười lạnh, quanh thân ánh vàng rừng rực, như chiến thần lâm thế, sau đó thân thể hắn ta cũng xuất hiện biến hóa.
Thân thể của Hầu ca đón gió cao lên, trong một chớp mắt đã cao nghìn trượng.
Thân thể cao lớn, trực tiếp đè sập cả ngọn núi, người hóng chuyện lúc này cũng không đoái hoài tới chuyện gì khác, tất cả đều chạy thoát thân.
Trong lúc nhất thời gà bay chó chạy, vô cùng náo nhiệt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận