Dường như một đại thế phồn vinh đang lặng lẽ tiến đến.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy của Tiêu Trần.
Toàn bộ Kính Hoa tông vô cùng náo nhiệt, mọi người khua chiêng múa trống chuẩn bị đầy đủ.
Bởi vì hôm nay không chỉ là sinh nhật của Tiêu Trần, mà còn là ngày Tiêu Trần chọn sư phụ cho mình.
Ở các tông môn khác luôn là sư phụ chọn đồ đệ, đến lượt Tiêu Trần lại là đồ đệ chọn sư phụ, hắn cũng được coi như là người đầu tiên tạo ra loại hình này.
Một cậu bé trông rất sạch sẽ, mặt thường phục, ngồi trên đỉnh Thủy Nguyệt sơn.
Tóc của cậu bé rất dài, trông giống như thác nước, xinh đẹp dị thường.
Cậu bé cầm một cuốn sách cổ trong tay, đọc nó với vẻ thích thú, một quả hồ lô lớn lặng lẽ treo lơ lửng sau lưng cậu.
Trên khuôn mặt non nớt không vui không buồn, mang theo sự thành thục không hợp với tuổi.
Hoàng Oánh Huyên đứng phía sau cậu bé, mỉm cười nhìn một màn này, trên khuôn mặt đầy vẻ cưng chiều.
Đến đây đọc sách là bài tập phải làm mỗi ngày đối với Tiêu Trần.
Có lẽ Tiêu Trần là người thích đọc sách nhất trong lịch sử Kính Hoa tông.
Gần như là hắn dành hơn một nửa thời gian mỗi ngày để đọc nhiều cuốn sách khác nhau. Kể từ khi biết chữ đến nay, cho dù là mùa đông hay mùa hè, dù cho nóng hay lạnh cũng chưa bao giờ gián đoạn.
Điều này cũng khiến Tiêu Trần trưởng thành quá sớm, giống như một tiểu phu tử.
"Tiểu Tiêu Trần, chúng ta nên đi rồi." Hoàng Oánh Huyên nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tiêu Trần đóng sách lại, nhìn lên bầu trời, thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp.
"Vâng, má bảy."
Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu đứng dậy, quả hồ lô lơ lửng sau lưng hắn tự động rơi xuống, đến phía sau Tiêu Trần.
Tiêu Trần không chút hoang mang ngồi trên quả hồ lô, xuống núi cùng với Hoàng Oánh Huyên.
Có một không gian trống dưới núi đã được khai phá, một kiến trúc có thể được coi là sa hoa nhất trong toàn bộ Thủy Nguyệt sơn.
Nhìn từ xa, nó giống như một cung điện nhỏ, đây là nơi mà Kính Hoa tông đặc biệt xây dựng cho Tiêu Trần, được sử dụng cho sinh nhật của hắn hàng năm.
Đúng vậy, chỉ trong một ngày sinh nhật hàng năm, Kính Hoa tông đã không ngần ngại chi mạnh tay hao phí món tiền khổng lồ để xây dựng cung điện phiên bản thu nhỏ này.
Toàn bộ cung điện được làm bằng ngọc Hoàng Long, bên trong có các loại pháp trận khác nhau.
Không nói tới việc có rất nhiều ngọc Hoàng Long, chỉ cần duy trì trận pháp vận chuyển, hàng năm cũng tiêu tốn không ít.
Cũng may, các vị trưởng lão thường cho phép các môn hạ đệ tử tiến vào trong cung tu luyện, nếu không một nơi tốt như vậy sẽ bị lãng phí rồi.
Lúc này, trong tiểu điện vang lên tiếng người, tiếng cười nói không ngớt.
Tất cả các loại trái cây kỳ lạ đã được bày biện trên bàn.
Mọi người đang thảo luận sôi nổi xem vị trưởng lão nào có thể là sư phụ Tiêu Trần ngày hôm nay.
Tất nhiên, có ba ứng cử viên lớn nhất được lựa chọn.
Người đầu tiên tất nhiên là tông chủ Bạch Tử Yên.
Mặc dù Bạch Tử Yên tính tình hơi lạnh lùng nhưng cô thực sự rất tốt với Tiêu Trần, thiên tài địa bảo gì cũng đều nhét vào miệng Tiêu Trần.
Điều quan trọng nhất là sức mạnh của Bạch Tử Yên là cường đại, là cao thủ thứ hai của Kính Hoa tông, Yên Diệt Cảnh danh xứng với thực đại lão.
Nhận Tiêu Trần làm đồ đệ, đưa hắn đến một nơi cao hơn sẽ không có vấn đề gì cả.
Thứ hai là trưởng lão Mộng Phạm.
Mối quan hệ giữa Tiêu Trần và Mộng Phạm là tốt nhất, và đây cũng là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến việc lựa chọn sư phụ của Tiêu Trần.
Người thứ ba là trưởng lão ngực khủng, Thủy Sanh Sanh.
Là bảo mẫu của Tiêu Trần, một nhân tố không thể loại trừ.
Mối quan hệ của hai người cũng rất thân thiết, thậm chí Thủy Sanh Sanh đã từng đưa cậu bé năm tuổi Tiêu Trần đi thăm thanh lâu một lần.
Kết quả là đã bị tông chủ bắt ngay tại trận, Thủy Sanh Sanh đáng thương, bị nhốt trong cấm chế trọn vẹn hai tháng.
"Chào chị Tiêm Tiêm."
"Chào chị Tô Dương."
"Chào chị Hạ Thiên."
Tiêu Trần đến vào trong cung điện, chào hỏi tất cả mọi người. Đối với các đệ tử Kính Hoa tông, Tiêu Trần đều sẽ gọi là chị.
Thực ra, Tiêu Trần không thích tổ chức sinh nhật như thế này, bởi vì nó rất phiền phức.
Chỉ mỗi gọi tên mọi người cũng đủ khiến Tiêu Trần gọi đến da đầu ngứa ran.
Nếu không cẩn thận bỏ sót ai đó, vậy thì sẽ gặp rắc rối to.
Khi Tiêu Trần tổ chức sinh nhật, hắn đã từng chào hỏi sót một chị gái, kết quả người chị kia cho rằng Tiêu Trần không thích mình, khóc trời khóc đất nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là Tiêu Trần đến thăm, chơi ở chỗ này một ngày trời, chuyện này mới giải quyết xong.
Nhìn thấy Tiêu Trần sạch sẽ trắng trẻo, một đám con gái lập tức vây quanh hắn.
Thường thì họ không gặp Tiêu Trần nhiều, vì Tiêu Trần dành phần lớn thời gian để trốn đi đọc sách.
Hoặc là bị các vị trưởng lão dẫn xuống núi, đi dạo mua đồ ăn ngon.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận