Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1545: Đến rồi (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Ngay khi giọng nói của pháp thân rơi xuống, bầu trời đen kịt đột ngột thay đổi.
Cả bầu trời phát ra một âm thanh nứt nẻ dữ dội, một vết nứt tối hơn bóng tối, từ từ
xuất hiện trên bầu trời.
Vết nứt bắt đầu dài ra và mở rộng với tốc độ nhanh chóng, như thể ai đó đang ở bên kia bầu trời, dùng tay xé nát nó.
Vết nứt màu đen toát ra khí tức kỳ dị, không khí tràn ngập cảm giác trầm mặc khiến người ta ngột ngạt đến không thở nổi.
Sự tuyệt vọng và chán nản đó đã khiến trái tim của những người xung quanh Tiêu Trần gần như vỡ tan.
"Đừng nhìn, ngưng thần tĩnh khí." Pháp thân nhẹ nhàng ấn tay, khí tức ôn hòa nhẹ nhàng bao trùm mọi người.
Áp lực điên cuồng kinh khủng cuối cùng cũng biến mất.
"Răng rắc..."
Vào lúc này, một vết nứt to lớn từ trên bầu trời thẳng đến, vết nứt tối hơn bóng tối cuối cùng cũng ngừng mở rộng.
Tiêu Trần nheo mắt nhìn vết nứt to lớn.
Hai đầu vết nứt rộng hẹp trông giống như mắt tam giác, cực kỳ hung ác.
Ác độc như một nhát dao găm độc, cứa thẳng vào tim.
"Cháu trai, đến đây đánh ta này!" Giọng nói không đúng lúc của Tiêu Trần vang lên, còn thuận tiện dơ ngón tay giữa về phía vết nứt.
"Oa..." Bị lời nói này của Tiêu Trần kích động, tiếng lòng vốn đã ổn định lại bị kích động trở lại, Hầu ca, Tiếu Sương, còn có lão Đạo thiếu chút nữa thì thổ huyết.
Pháp thân bất lực thở dài: "Đến thật rồi."
Chỉ có một tia sáng lóe lên từ vết nứt, rơi xuống thế giới bên dưới với tốc độ cực lớn.
Lúc này, vết nứt đen bắt đầu từ từ đóng lại cho đến khi biến mất.
Mà ánh sáng đó cũng rơi xuống Đạo Nhất đại thế giới.
"Oành..."
Một viên đá khuấy động ngàn sóng, như quẳng một tảng đá lớn xuống mặt hồ phẳng lặng, lấy ánh sáng làm bến đỗ, đất trời chấn động, sóng gió náo động, tựa như thiên tai giáng thế.
Với sự biến mất của vết nứt, thiên địa dần dần khôi phục sự thanh minh, cuối cùng mặt trời cũng ló dạng.
Nhưng trái tim của tất cả những người sống sót càng trở nên suy sụp.
Không có hắn, chỉ vì một bóng dáng, hắn đang đi trên Đạo Nhất đại thế giới tan vỡ, từng bước đi về phía đám người Tiêu Trần.
Áo trắng tung bay, lưng vác trường kiếm rất giống hình ảnh lưu luyến cảnh xuân thiếu niên lang hoàn mỹ.
Nhưng tất cả những người sống sót lơ lửng trên bầu trời, trái tim của họ, theo bước chân của thiếu niên áo trắng, điên cuồng đập.
Trái tim như muốn xuyên thủng cơ thể khiến mọi người sửng sốt.
"Đế cấp." Pháp thân hời hợt nói ra hai chữ làm cho sắc mặt mọi người khó coi như người chết.
Trên đời này có bao nhiêu Đế cấp, ai cũng chỉ biết có một vị Thôn Thiên Đại Đế mà thôi, hơn nữa mọi người cũng chỉ nghe nói đến Thôn Thiên Đại Đế, nhưng rất ít người nhìn thấy.
Về phần người ở Liên Hoa Động Thiên kia, hắn là một Đại Đế chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Còn những vị cao thủ còn sót lại từ các thời đại khác, tham gia vào cuộc chiến bàn cờ Hỗn Độn, tuy trên danh nghĩa là Đế cấp nhưng thực lực của họ lại kém xa so với Đại Đế.
Trong tinh không vô biên, Tiêu Trần là người duy nhất có thể gọi là Đại Đế nổi danh, có thể tưởng tượng được chữ "Đại đế" có địa vị gì trong lòng các tu sĩ.
Nhưng bây giờ, Đạo Nhất đại thế giới lại xuất hiện một vị Đế cấp, không khỏi khiến cho người ta thất sắc.
"Này, tiểu huynh đệ, cậu có được không thế?" Tiêu Trần cảm thấy được khí thế bàng bạc kia, đùa bỡn pháp thân.
Rốt cuộc pháp thân chỉ bằng một nửa sức mạnh của Tiêu Trần ma tính, một cọng lông của Tiêu Trần thật mà thôi.
Pháp thân trợn mắt tức giận nói: "Đều đến lúc này rồi, không được cũng phải được."
"Có chí khí, cố lên, tôi sẽ cổ vũ cho cậu." Tiêu Trần giật lấy ngọc Sơn Thần từ chỗ Lưu Tô Minh Nguyệt, ném cho Pháp thân.
"Đây là đồ của vợ nhỏ của tôi, đừng dùng hỏng đấy."
Pháp thân cầm lấy ngọc Sơn Thần nhẹ gật đầu, bây giờ không phải lúc khách sáo.
"Ai là vợ nhỏ của anh, không biết xấu hổ." Lưu Tô Minh Nguyệt đỏ mặt cắn lỗ tai Tiêu Trần.
Kết quả là da thịt của Tiêu Trần cứng đến mức suýt gãy răng, Lưu Tô Minh nguyệt đau đến phát khóc.
"Ồ, ngoan đừng khóc, đừng khóc." Tiêu Trần cầm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của cô.
Với sự quậy phá của Lưu Tô Minh Nguyệt, bầu không khí căng thẳng đã dịu đi rất nhiều.
Nhìn thân ảnh trong suốt không có sát khí của pháp thân, Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
"Cậu biết bao nhiêu chiêu thức của Đại Ma Đầu?"
"Chiêu thức hắn biết, tôi đều biết." Pháp thân gật đầu.
Đôi mắt Tiêu Trần khẽ nheo lại, nhìn về phía xa xa, khí thế bàng bạc cực điểm kia càng ngày càng gần.
"Không được." Tiêu Trần lắc đầu.
Pháp thân quay lại nhìn Tiêu Trần, trên mặt đều là dấu chấm hỏi.
"Trên người cậu không có sát khí." Tiêu Trần thở dài.
Pháp thân im lặng một lúc, hiểu ý của Tiêu Trần.
Các chiêu thức của Tiêu Trần ma tính hầu như luôn chú ý đến một cái "thế" để phát huy sức mạnh lớn nhất.

Bình Luận

0 Thảo luận