Tiêu Trần nói một hơi tám chín món khác, Mạc Càn Sơn càng nghe sắc mặt càng khó xem.
"Ông tùy tiện lấy ra được một thứ, tôi sẽ phủi mông đi ngay."
Thứ Tiêu Trần nói đều là thần vật tuyệt thế trong truyền thuyết, chỉ được ghi chép ở trong sách cổ, có một số thứ thậm chí ông ta còn chưa từng nghe qua.
"Không có ông giả bộ cái gì!" Tiêu Trần khinh thường hừ một tiếng: "Ngoại trừ nhỏ yếu các ông còn lấy ra được cái gì không?"
Sắc mặt Mạc Càn Sơn có chút khó coi, bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa trào phúng như thế, đây dù sao cũng lần đầu của ông ta.
"Mấy người chờ tôi ở đây." Tiêu Trần nói với binh sĩ Thanh Phong Thần Nhai, dẫn Mặc Nham và Như Vân Như Vũ đi về phía tử tinh nơi xa.
"Ba." Mạc Bối Bối giậm chân, không ngừng kéo tay Mạc Càn Sơn.
Mạc Càn Sơn nhìn con gái bảo bối của mình, lại nhìn Tiêu Trần đi xa, quyết định chắc chắn lắc đầu.
Lần này Tiêu Trần đi chẳng khác gì đi tìm chết, muốn mình thậm chí nhà họ Mạc chôn cùng theo hắn là không được.
Mạc Bối Bối thấy ba mình không có ý giúp Tiêu Trần, tức giận lau nước mắt, thừa dịp Mạc Càn Sơn ngẩn người không ngăn cản, đi thẳng về phía Tiêu Trần rời đi.
Kết quả Mạc Bối Bối còn chưa đi ra ngoài rất xa, đã bị Mạc Càn Sơn kéo về.
Mạc Bối Bối đầy nước mắt, khẩn cầu nhìn Mạc Càn Sơn, "Ba, hắn đã cứu mạng con."
Mạc Càn Sơn thở dài, trong ánh mắt hiện lên một tia đấu tranh, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
Mạc Bối Bối cắn môi một cái, lau khô nước mắt, nói khẽ: "Ba, ngài không đi, có thể để cho con đi không? Con đã đồng ý làm nha hoàn của hắn, nếu như hắn đã xảy ra chuyện gì, con sẽ áy náy cả đời."
Nhìn Mạc Bối Bối, mắt Mạc Càn Sơn xám xịt.
Con gái của mình có tính cách thế nào, ông ta rất rõ ràng, nha đầu đó sợ rằng đã thích người tuổi trẻ kia rồi.
Mạc Càn Sơn gật đầu: "Con muốn đi thì đi đi, con gái lớn không dùng được."
Mạc Bối Bối nín khóc mỉm cười, thế nhưng mới vừa bay ra không bao xa, thì hôn mê bất tỉnh.
Mạc Càn Sơn ôm Mạc Bối Bối ngất đi, thở dài, "Con là con gái của Mạc Càn Sơn ta, sao có thể đi làm nha hoàn cho người khác được?"
Mạc Càn Sơn nhìn nơi xa, nghĩ người trẻ tuổi kia đừng trở về thì tốt hơn.
Trên tử tinh của Thiết Phù Đồ.
Lúc này Quân Vô Yếm mang một bọc đồ trên lưng, trong tay cầm mấy quả, lắc lư tìm tới Phong Tam Kỳ.
Quân Vô Yếm cười lên tiếng chào Phong Tam Kỳ: "Phong đại nhân, hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc."
Phong Tam Kỳ nhíu mày, thực sự không rõ người này có ý định gì.
Nói hợp tác chính là cậu ta, giải trừ hợp tác cũng là cậu ta.
Giải trừ hợp tác này không có vấn đề gì.
Vấn đề là người tên Quân Vô Yếm đó cũng chẳng đạt được chút chỗ tốt nào từ mình cả, thậm chí còn cho mình không ít lợi ích.
Đây là chuyện mà Phong Tam Kỳ nghĩ không ra, hắn ta cũng không cho rằng Quân Vô Yếm thì đồ cái giúp người làm niềm vui.
"Cậu phải đi?" Phong Tam Kỳ hỏi.
Quân Vô Yếm cắn miếng trái cây, cười tủm tỉm gật đầu: "Có một tên hung ác tới, nếu không đi nữa thì bị chém chết mất."
Phong Tam Kỳ cả kinh, "Tên hung ác?"
Quân Vô Yếm khoát tay một cái nói: "Không cần căng thẳng, theo thứ tôi quan sát được trong thời gian dài, hắn chắc là không có hứng thú với tụi nhãi tôm nhãi tép các ông, đương nhiên điều kiện tiên quyết là các ông không đi chọc hắn."
"Không nói nữa, bị ma đầu kia phát hiện, thì không đi được thật đấy." Quân Vô Yếm gặm trái cây, bóng dáng từ từ tiêu tán.
"Đúng rồi." Bóng dáng Quân Vô Yếm lại đột nhiên xuất hiện, "Lại nói cho ông biết một tin tức, trong Vận Mệnh Thiên Quốc, khả năng cất giấu bảo tàng lớn nhất từ xưa đến nay."
"Có ý gì?" Phong Tam Kỳ vẻ sợ hãi cả kinh, bởi vì hắn ta phát hiện hình như Quân Vô Yếm cũng không phải đang nói giỡn.
"Chính là ý trên mặt chữ, núi cao đường xa, giang hồ tái kiến." Quân Vô Yếm nói xong, bóng dáng hoàn toàn tiêu tán.
"Bảo tàng lớn nhất?" Phong Tam Kỳ sửng sốt hồi lâu.
"Bẩm đại nhân, một người tự xưng là Đồng Lam cầu kiến đại nhân." Một binh lính đến đây thông báo.
Phong Tam Kỳ nhíu mày, chuyện xảy ra ở đội buôn, hắn ta đã biết.
Đối với hắn ta, đây là một tin tức rất tốt.
Mấy năm nay, thế lực của Kỳ Nha đã càng lúc càng lớn, thậm chí có xu thế chống lại mình.
Kỳ Nha vừa chết, quân Tham Lang rắn mất đầu, là cơ hội tốt nhất để mình tiếp quản.
Nếu như chưởng quản quân Tham Lang, cộng thêm Thiết Phù Đồ của mình, trong các thế lực đã biết, mình đúng là ở vị trí hàng đầu, toàn bộ Hạo Nhiên đại thế giới trở thành thánh địa tu hành, cũng sắp tới.
Thế nhưng căn cứ một ít chi tiết Thiết Phù Đồ hồi báo lại, thanh niên giết Kỳ Nha, giết đông đảo tinh anh của Thiên Lang chúng, chưởng quản Thanh Phong Thần Nhai, khiến Phong Tam Kỳ có chút bất an.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận