Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 800: Bên trong tối tăm đều có thiên ý

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Nước biển vô biên bị vòng xoáy quấy trộn long trời lở đất, dường như lúc này cả thiên địa cũng bị co rút lại.
Phía trên bầu trời, vô số linh khí ngưng tụ thành những điểm tinh quang, mãnh liệt tràn vào vòng xoáy.
"Hai thế giới đã được liên thông rồi."
Thất Thải Tổ Long nhìn những điểm tinh quang, lẩm bẩm.
"Tôi phải đi đây." Thân hình bóng đen ầm ầm nổ tung, hóa thành điểm sáng màu bạc rồi biến mất tại chỗ.
Thất Thải Tổ Long nhìn tám con rồng lớn khác, ánh mắt đầy xúc động.
"Bao nhiêu năm qua, hắc ám vô biên mà Bàn Cổ suy diễn, rốt cuộc đã tới rồi sao?"
"Haizzz!" Thanh Long thở dài: "Chuyện gì đến cũng phải đến thôi."
Ứng Long ngẩng đầu nhìn lên tinh không, lẩm bẩm: "Mọi người đoán xem, cái vị ở sâu trong Bất Quy lộ kia, lần này có đi ra khuấy đục nước hay không?"
Nghe được câu này, trong mắt tất cả các con rồng lớn đều tràn đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
"Minh Minh Chi Thần hả?" Tổ Long thì thầm.
Chúc Long nhẹ nhàng lắc đầu: "Chúng ta cũng nên rời đi rồi, nhiều năm như vậy không mệt à?"
"Bên trong tối tăm, đều có thiên ý. Đây là câu ngài thường nói, hi vọng ngài yên tĩnh ở nơi đó."
Tổ Long nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Chúng ta cũng nên đi."
"Đúng vậy, nên nghỉ ngơi một chút rồi."
Chín con rồng khổng lồ ầm ầm nổ tung, hóa thành những điểm tinh quang, tan vào trong vòng xoáy khổng lồ kia.
...
Trong một khu vực thần bí.
Nơi đây cực kỳ hoang vu, bầu trời và đại địa đều có màu vàng quỷ dị.
Trên đại địa khô cằn có những lỗ thủng dài hẹp cực lớn, giống như làn da bị cắt bởi lưỡi dao sắc bén.
Trên bầu trời, cát vàng không ngừng rơi tạo thành "mưa", hoang vu và tịch diệt.
Một con sông nhỏ uốn lượn qua đại địa khô cằn, chảy trong "sông" này là một đám văn tự huyền ảo phức tạp.
Có một cây cầu nhỏ đổ nát màu vàng bắc qua sông, trên cầu nhỏ có một gian nhà tranh rách rưới.
Trong gian nhà tranh không có đồ đạc gì, chỉ có một chậu hoa nho nhỏ ở giữa.
Một người đang ngồi xếp bằng bên cạnh chậu hoa.
Trên mặt lão ta đeo một chiếc mặt nạ không thể giải thích được, quần áo trên người có màu đỏ thẫm xen lẫn tím đậm, trông giống như một con hát trên sân khấu kịch.
Giọng đùa kỳ lạ vang lên ở đây, phối hợp với đại địa hoang vu xung quanh, mọi thứ lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.
Theo giọng nói vang lên, cát vàng trong chậu hoa đột nhiên khẽ đung đưa, sau đó một nhánh xanh nhạt nhú lên từ cát vàng.
"Trong tối tăm, đều có thiên ý." Nhìn một điểm màu xanh nhạt kia, giọng nói không phân biệt được nam nữ cất lời.
"Ôi, lão thần côn, ngươi lại đang tính cho ai đó?"
Một âm thanh cà lơ phất phơ chợt vang lên, một bóng dáng xuất hiện trong ngôi nhà tranh từ lúc nào không hay.
Đây là một người trẻ tuổi nhìn không quá hai mươi tuổi, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú.
Chỉ là, khác với người đeo mặt nạ ăn mặc hoa mỹ, người trẻ tuổi ăn mặc rách rưới, giống như tên ăn mày Trương Nhị Cẩu ở thôn bên cạnh.
Và bên cạnh gã lơ lửng một thanh trường kiếm đầy lỗ thủng, như là một loan đao rách nát dùng để đốn củi của Vương lão hán thôn bên cạnh.
"Kiếm Chủ." Người đeo mặt nạ không vui không buồn nói.
"Ùi ui, hiếm thấy lão già ngài còn nhớ tới tôi." Người trẻ tuổi được gọi là Kiếm Chủ nháy mắt ra hiệu nói.
Kiếm Chủ lấm la lấm lét hỏi: "Haizzz, nói thế nào nhỉ? Hình như tôi cảm nhận được khí tức tình nhân trong mộng của mình."
Người đeo mặt nạ cầm lấy chậu hoa, đưa tới trước mặt Kiếm Chủ.
"Ở trong tối tăm, đều có thiên ý."
Kiếm Chủ liếc mắt: "Ngài không thể đổi câu khác được à, ngài nói mãi không thấy phiền sao"
Người đeo mặt nạ không để ý đến gã, phất phất tay, trong tay xuất hiện một chiếc đèn lồng màu đen kỳ lạ.
Người đeo mặt nạ mang theo chiếc đèn lồng từ từ bước ra khỏi ngôi nhà tranh, biến mất trong màn mưa cát vàng.
Kiếm Chủ nhìn chậu hoa, liếc mắt, hướng về phía người đeo mặt nạ biến mất hô lớn: "Ngài không muốn ra ngoài chơi à?"
"Ở trong tối tăm, đều có thiên ý."
"Bệnh thần kinh, cả người kỳ kỳ quái quái." Kiếm Chủ nhún vai, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, giọng nói của người đeo mặt nạ lại vang lên: "Thời đại này không thuộc về tôi và cậu, chúng ta không có tư cách nhúng tay vào."
"Yo, hôm nay lão già ngài nói hơi nhiều rồi đó." Kiếm Chủ không biết xấu hổ tiếp tục nói: "Bổn đại gia mạnh như vậy, đi lấy nước tương cũng được đúng không."
Một lúc lâu sau, giọng nói của người đeo mặt nạ vang lên.
"Nước tương là gì?"
"Không phải ngài được xưng là toàn trí toàn năng sao? Còn không biết nước tương là cái gì à?"
Kiếm Chủ ôm chậu hoa vui tươi hớn hở nói.
Đại địa hoang vu lại chìm vào sự yên tĩnh, giọng nói của người đeo mặt nạ không vang lên nữa, mà mưa cát vàng càng lúc càng lớn.
Kiếm Chủ liếc mắt nói: "Ngài thật là nhàm chán."
Kiếm Chủ nhìn một vòng màu xanh nhạt trong chậu hoa lắc đầu: "Lưỡng Cực hoa đã nở, đã đến lúc đi vào trong đó rồi."
Bóng dáng của Kiếm Chủ đột nhiên biến mất.
...

Bình Luận

0 Thảo luận