Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1289: Con đường hắc ám

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Thậm chí có một số con đường nhỏ, là tuyệt lộ thập tử vô sinh.
Mỗi khi những đường nhỏ này ngẫu nhiên xuất hiện, hoàn toàn không thể kiểm soát được, về phần có sinh cơ hay không thì hoàn toàn là do may mắn.
Cõng Mạc Ly trên lưng, Tiêu Trần từ từ đi về phía trước.
Mồ hôi nhanh chóng ướt đẫm quần áo của Tiêu Trần, Mạc Ly lau mồ hôi cho Tiêu Trần rồi nhẹ nhàng hỏi: "Chúng ta sẽ chết ở đây sao?"
Tiêu Trần muốn nói không, nhưng đó rõ ràng là một lời nói dối.
Lần này vận may vô cùng kém, bị truyền tống đến một con đường nhỏ gần như là tuyệt lộ.
"Tôi sẽ không để cho các cô chết ở trước mặt tôi." Tiêu Trần suy nghĩ một chút, hiện tại có lẽ chỉ có thể hứa như vậy.
Nghe vậy, Mạc Ly đột nhiên không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn cười khẽ.
"Cảm ơn." Mạc Ly nhẹ nhàng hôn lên mặt Tiêu Trần.
Đôi môi lạnh lẽo khiến lòng Tiêu Trần dịu đi phần nào.
"Mắt của cô có thể nhìn thấy phía trước không?" Tiêu Trần đột nhiên dừng lại, một cảm giác khủng hoảng tràn ngập trong lòng.
"Có thể." Mạc Ly khẽ gật đầu.
Tiêu Trần nhẹ nhàng rút đoản đao sau thắt lưng ra dặn dò: "Nhìn xem có thứ gì trước mặt, đừng bỏ sót bất cứ thứ gì."
Một tia sáng kinh người lóe lên trong mắt Mạc Ly, những hoa văn quỷ dị trong mắt cô lại sáng lên.
"Một con đường nhỏ quanh co." Mạc Ly bắt đầu mô tả những gì mình nhìn thấy.
"Nhìn kỹ, nhất định đừng bỏ sót bất cứ thứ gì." Tiêu Trần gần như cọ chân trên mặt đất, nhích lên từng li từng tí một.
"Một viên đá đen, to bằng nắm tay, khoảng mười thước ở phía trước."
"Ừ." Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu, từ từ đi tới.
"Nâng chân lên." Mạc Ly chỉ huy Tiêu Trần bước qua viên đá kia.
Mạc Ly có chút nghi hoặc hỏi: "Viên đá kia có vấn đề gì sao?"
Tiêu Trần lắc đầu: "Không biết nữa, nhưng nên cẩn thận với đồ vật của Bất Quy Lộ. Một chiếc lá, một vệt máu khô cũng có thể lấy mạng của cô."
Đúng lúc này, một cơn gió ập đến.
"Lá... lá cây" Mạc Ly nhìn phía trước khẩn trương hô lên.
Ngọn gió này vậy mà lại cuốn theo một chiếc lá lớn lao qua.
Tiêu Trần biết rõ sẽ gặp phải, vì vậy lùi lại một bước nhỏ.
Nhưng đột nhiên dưới chân trống không, cả người suýt nữa ngã xuống.
Tiêu Trần ổn định thân thể, hỏi: "Đằng sau xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạc Ly ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên phát hiện con đường nhỏ mình vừa đi đã biến mất, thay vào đó là vực sâu không đáy màu đen.
"Không thấy đường đi nữa." Thanh âm Mạc Ly hơi run rẩy, sự quỷ dị của nơi này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
"Bất Quy Lộ, không thể quay đầu." Tiêu Trần cười khổ nói.
"Ba~"
Đúng lúc này, khuôn mặt của Tiêu Trần tê rần, dường như có một thứ gì đó đập vào mặt hắn.
Mạc Ly nhìn thấy một chiếc lá đen quỷ dị dính vào mặt Tiêu Trần.
Mạc Ly muốn giúp Tiêu Trần gỡ chiếc lá xuống, nhưng đã bị Tiêu Trần ngăn lại.
"Ba~" Một chiếc lá khác đập vào mặt Tiêu Trần.
Chiếc lá này giống như keo 520, không có bất kỳ ngoại lực nào, mà lại dính chặt vào mặt Tiêu Trần không chịu rơi ra.
Cảm giác nguy cơ tử vong trong lòng Tiêu Trần càng lúc càng mạnh.
Tiêu Trần biết khi mình chạm vào những chiếc lá này, có lẽ đã đánh thức thứ gì đó.
Tiêu Trần lấy dây thừng ra, cột chặt Mạc Ly vào lưng mình: "Lấy quần áo kia quấn mình cho kỹ, nhớ chăm sóc tốt cho con bé kia."
Tiêu Trần hít một hơi thật sâu, quyết định thử xem mình có thể xông tới được không.
Dù sao ở lại đây sớm muộn gì cũng sẽ ngỏm củ tỏi, không làm gì không phải là phong cách của Tiêu Trần.
Đúng lúc này, một cái lạnh buốt ướt át chạm vào mắt Tiêu Trần.
Mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào trong đầu Tiêu Trần.
"Cô làm gì vậy?" Tiêu Trần giật mình.
"Cậu có thể sử dụng mắt của tôi." Thanh âm Mạc Ly run run, có vẻ cực kỳ đau đớn.
Tiêu Trần trong lòng có dự cảm xấu, hỏi: "Cô móc mắt chính mình?"
"Ừ, mắt phải." Mạc Ly nhẹ nhàng đáp.
Cô nương này quá mẹ nó hổ rồi, con mắt của mình nói mở là mở.
Thế nhưng tình hình lúc này Tiêu Trần không được phép nói gì, đưa tay nhận lấy con mắt của Mạc Ly.
Tiêu Trần quát: "Minh Nguyệt, điều trị đi."
Tiếp theo Tiêu Trần trực tiếp mở con mắt phải của mình ra, mang con mắt của Mạc Ly ấn vào trong hốc mắt của mình.
Mạc Ly cũng thuận lợi tiếp nhận con mắt của Tiêu Trần, bỏ vào trong hốc mắt của mình.
Ánh huỳnh quang màu xanh biếc chớp động, cơn đau đớn dữ dội trong nháy mắt đã tan biến, Tiêu Trần chớp mắt phải của mình.
Một luồng bão táp tinh thần kinh khủng, trong nháy mắt nhộn nhạo lên ở trong đầu, lực phản phệ của dị đồng.
Dị tử thông thường không quan hệ với tu vi, để khai phá chủ yếu dựa vào sức mạnh tinh thần, nói thông tục chính là sức mạnh ý thức.
May mà thức hải của Tiêu Trần vô cùng to lớn, luồng gió lốc này chỉ gợi lên chút bọt sóng trong thức hải của Tiêu Trần, thì đã bị dập tắt trong nháy mắt.

Bình Luận

0 Thảo luận