Đây là hai cô gái rất nhu mỹ, toàn thân bao phủ ánh sáng thánh khiết, phía sau là mười sáu chiếc cánh trắng, làm cho các cô trông thần thánh đến mức không thể xâm phạm.
Mà phía sau hai người họ là càng nhiều cô gái xinh đẹp sắp hàng chỉnh tề, dường như đang chờ đợi để nghênh đón ai.
Kỳ quái là, trong các cô vậy mà không hề có một phái nam nào.
Thiếu niên áo xanh dắt tay Tiêu Trần thần tính đi lên trước, bái một cái thật sâu với hai cô gái.
"Y theo ước định, tôi đã mang Vương mới đến cho các cô, giúp các cô đối kháng với hắc ám. Hi vọng các cô cũng tuân thủ ước định, lần nữa nhặt về sứ mạng của mình."
Hai cô gái mười sáu cánh gật đầu, sau đó quỳ xuống một gối với Tiêu Trần thần tính.
Tiếng ngâm xướng tại lúc này vang lên, ánh sáng thần thánh bao phủ lấy Tiêu Trần thần tính.
Quần áo trên người Tiêu Trần thần tính chuyển thành váy dài trắng tinh, giầy cũng tán đi, lộ ra đôi bàn chân nhỏ.
Ở phía sau của Tiêu Trần thần tính mọc ra cánh chim trắng tinh, chậm rãi bay hướng cửa Thiên Quốc.
Tiêu Trần thần tính đột nhiên giãy dụa, thoát khỏi phạm vi thánh quang bảo phủ, đi chân trần bước tới trước mặt Tiêu Trần.
"Chụt..."
Tiêu Trần thần tính hôn lên môi Tiêu Trần nhân tính.
"Nhớ phải tới tìm tôi đó."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trần thần tính đỏ lên, bỏ trường đao màu vàng óng trong lòng vào tay Tiêu Trần, lại bước trở về trong thánh quang.
Toàn bộ các cô gái trong Vận Mệnh Thiên Quốc đều trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Trần thần tính.
Vương thần thánh, thánh khiết, chí cao vô thượng, sao có thể hôn môi một người đàn ông được.
Thiếu niên áo xanh bất đắc dĩ cười cười: "Nàng có chút nghịch ngợm, tùy hứng, còn có chút lười biếng, hi vọng các vị lượng thứ nhiều hơn."
"Tới phiên cậu." Đợi đến lúc cánh cửa của Vận Mệnh Thiên Quốc triệt để đóng lại, thiếu niên áo xanh quay đầu nhìn chủ dị vực.
Chủ dị vực gật đầu: "Chờ tôi, tôi sẽ tới tìm cậu."
Thiếu niên áo xanh mỉm cười phất tay, thế giới này chậm rãi tán đi, mấy người trở về trong hư không.
"Cuối cùng cũng có chút chuyện để mong đợi." Chủ dị vực cười, bước ra một bước.
Thân thể hắn ta tùy theo thời gian dần dần hóa thành mảnh nhỏ.
Những mảnh vỡ này dung nhập vào trong hư không, tại thời khắc này, một sự chấn động cực lớn đồng thời nhộn nhạo trong dị vực và tinh không.
Linh khí của tinh không và dị vực, còn có tất cả sự vật liên quan tới linh khí, vào lúc này đều mất đi sức mạnh trước ấy.
Thời đại mới và thời đại cũ, tại thời khắc này bắt đầu luân chuyển.
Hệ thống sức mạnh mới sẽ thay thế được hệ thống tu hành lấy linh khí làm trụ cột, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Đây chỉ sợ là một lần biến đổi hòa bình nhất từ xưa đến nay, không có kỳ máu tanh quá độ, đi thẳng đến một cái thời đại mới.
Về phần sức mạnh mới sinh ra là cái gì, sợ rằng phải chờ người đầu sau thời gian dần đi thăm dò mới biết được.
Thiếu niên áo xanh xoay người lại, tặng cho Tiêu Trần một cái ôm.
"Đi Vô Ưu giới, hết thảy đều phải dựa vào bản thân cậu." Trong giọng điệu của thiếu niên áo xanh đầy lo lắng.
Tiêu Trần gật đầu: "Tôi sẽ sống sót."
Thiếu niên áo xanh buông Tiêu Trần ra, nhận lấy hắc đao đã gãy lìa trong tay Tiêu Trần.
"Để Ngục Long ở lại thế giới này đi, tôi sẽ nghĩ cách khiến cô ấy lưu lại."
Bàn tay nắm hắc đao của Tiêu Trần nắm thật chặt, cuối cùng vẫn dần dần buông lỏng ra.
"Hi vọng rằng chúng ta còn có ngày gặp lại!" Tiêu Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu niên áo xanh trân trọng ôm hắc đao vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn hư không đen ngòm vô tận: "Bởi vì tiểu hỗn đản ấy quá mạnh mẽ nên một khi toàn bộ đại đạo hình thành phong bế xong, tứ đại giới cũng sẽ không duỗi tay vào đây được nữa, thừa dịp khoảng không này tôi sẽ đưa cậu đi Vô Ưu giới."
Tiêu Trần gật đầu, nhìn về phía thành lũy.
Tiêu Trần cũng không thấy được bóng dáng của mấy người Lưu Tô Minh Nguyệt, Độc Cô Tuyết, Hắc Phong và Lãnh Tiểu Lộ.
"Tôi đã đưa bọn họ về nhà, đại đạo mới sẽ nuốt mất thế giới linh khí vốn có, bọn họ sẽ phải tu hành lại từ đầu."
Lời của thiếu niên áo xanh khiến Tiêu Trần yên tâm lại.
"Đi thôi!" Tiêu Trần hít thở sâu một hơi, sửa sang xong tâm tình.
Thiếu niên áo xanh có chút không nỡ, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái, bởi vì hắn cũng không muốn can thiệp vào tương lai của Tiêu Trần nữa.
Thiếu niên áo xanh nhìn phía trên, trong tay nhanh chóng kết ấn, từng vòng sóng gợn mắt trần có thể thấy được nhộn nhạo lên.
Ngay sau đó một con đường nhỏ cực kỳ chật hẹp kéo dài từ dưới chân của thiếu niên áo xanh.
Con đường nhỏ bò tới, mờ ảo hư huyễn không biết thông tới đâu.
Tiêu Trần bước lên trên con đường nhỏ hư ảo nọ, quay đầu nhìn về phía quê hương mình.
Bây giờ từ biệt, không biết lúc về nhà là khi nào?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận