Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1623: Vào đêm

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần cười lắc đầu, giễu cợt nói: "Làm gì có nhiều cố sự (chuyện cũ) như vậy, nhiều sự cố thì có."
Đương nhiên Cửu Vĩ Yêu Hồ không tin, con đường tu hành khó khăn thế nào, đặc biệt là người như Tiêu Trần đã đạt tới đỉnh phong, làm sao có thể không có chuyện cũ.
Tiêu Trần nhìn về phía xa, nói khẽ: "Có rất nhiều ký ức đã bị hắn phong ấn, những gì hắn để lại cho ba chúng ta đều là sự tốt đẹp của thế giới này."
"Hắn ấy à, là người dịu dàng nhất."
Lúc này sắc mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ đột nhiên biến đổi, cong ngón tay búng ra.
Một vài hỏa hồ bay về phía xung quanh.
Ngọn lửa xanh lam chiếu sáng xung quanh, lần lượt những khuôn mặt vô cùng quỷ dị lập lòe trong ánh sáng của hỏa hồ.
Mấy cái mặt này như thế nào?
Giống người nhưng lại không giống người, bởi vì trên mặt người không thể chỉ có một làn da già nua, khô quắt.
Giống quỷ nhưng cũng không giống quỷ, bởi vì từ những khuôn mặt này, có thể cảm nhận rõ ràng khí tức của sinh mệnh.
Những thứ này đi bằng bốn chân, giống như những con chó hung ác.
Chúng lẳng lặng nằm rạp trên mặt đất, treo trên cây, bám vào vách núi, vô thanh vô thức, như thể hoàn toàn hòa thành một thể với đêm tối.
Cửu Vĩ Yêu Hồ vung tay lên, một vòng lửa lớn xanh lam bao quanh hai người: "Đây là thứ gì?"
"Còn sống, không phải người cũng không phải thú." Tiêu Trần lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
"Vút..."
Một tiếng xé gió kịch liệt đột nhiên vang lên, rốt cuộc một bóng đen không kìm nén được lao về phía hai người bọn họ.
Bóng đen hung hăng đập vào vòng lửa xanh lam, gây ra một trận mưa lửa đầy trời.
Ngọn lửa xanh lam khủng bố như thể có sự sống, chặt chẽ bám vào trên người bóng đen, bốc cháy điên cuồng.
Tiếng kêu rên thảm thiết của bóng đen vang vọng khắp sơn cốc.
Tiếng kêu rên này dường như kích thích những bóng đen kia, tất cả các bóng đen đều gào thét điên cuồng, lao về phía vòng lửa như điên dại.
Một con, hai con, ba con, ... nhiều không đếm xuể. Số lượng những bóng đen này quá lớn, giống như thủy triều vô cùng vô tận đang ập tới.
Sắc mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ trở nên cực kỳ khó coi, bởi vì sức mạnh của những thứ này hoàn toàn không tương xứng với hình thể của chúng.
Sức mạnh của bóng đen có thể hình dung như là một cỗ uy áp phá núi, mặc dù không có thần thông gì nhưng với sức mạnh đáng sợ này, vòng lửa bị đụng biến hình.
Cửu Vĩ Yêu Hồ biết chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nếu cứ kéo dài sẽ rất bất lợi cho chính mình.
Cửu Vĩ Yêu Hồ quyết định chắc chắn, khí cơ toàn thân phóng ra ngoài, sau đó sau lưng xuất hiện chín cái đuôi màu trắng.
Cuối chín cái đuôi đều xuất hiện một quả cầu nhỏ xanh lam, quả cầu từ từ xoay tròn, tỏa ra một luồng khí tức hủy diệt khủng bố.
Tiêu Trần ở bên cạnh, cẩn thận quan sát những bóng đen này, dần dần cau mày, như phát hiện ra điều gì đó không thích hợp.
Đúng lúc này, Cửu Vĩ Yêu Hồ kéo Tiêu Trần qua, ôm chặt Tiêu Trần vào ngực.
Cùng lúc đó, chín cái đuôi phía sau Cửu Vĩ Yêu Hồ đột nhiên khép lại với nhau, bao chặt lấy Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Chín quả cầu nhỏ đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó là một luồng năng lượng hủy diệt trời đất nổ tung.
Từ xa nhìn lại, lấy Cửu Vĩ Yêu Hồ là trung tâm, một quả cầu ánh sáng xanh lam căng phồng lên với tốc độ của một vụ nổ.
Chỉ trong nháy mắt, hàng ngàn dặm xung quanh lập tức bị xé nát.
Những tiếng rú thảm thiết của bóng đen vang vọng giữa trời đất, hoa cỏ cây cối, núi non sông ngòi, không một thứ gì may mắn thoát khỏi.
...
Khi mọi thứ yên ổn lại, chín cái đuôi chầm chậm xòe ra, Cửu Vĩ Yêu Hồ hơi xấu hổ buông Tiêu Trần ra, dù sao việc một hoàng hoa khuê nữ ôm một đại nam nhân cũng có chút kỳ quái.
Tiêu Trần lần này cũng không có tâm tình trêu chọc, dùng sức dưới chân rơi thẳng xuống bên cạnh một thi thể của bóng đen.
Tiêu Trần nắm cổ thi thể, kéo nó như kéo một con chó chết.
Tiêu Trần nói: "Chạy thôi, những thứ này đang phục hồi như cũ."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn xung quanh, đồng tử xanh lam mãnh liệt co rút lại.
Hoa cỏ cây cối, núi non sông ngòi bị chính mình tàn phá vừa rồi đang dần dần khôi phục lại.
Và những thi thể trên khắp mặt đất lúc này đều vặn vẹo, tưởng chừng như sẽ sống lại bất cứ lúc nào.
Cửu Vĩ Yêu Hồ không dám dừng lại, đuổi theo bóng dáng của Tiêu Trần.
Tiêu Trần kéo thi thể chạy như điên dọc theo con đường nhỏ, không dám dừng lại.
"Grào..."
Đột nhiên, thi thể trong tay Tiêu Trần gầm lên một tiếng, tứ chi đen ngòm như thây khô điên cuồng vung loạn.
"Rống mụ nội mày ấy..."
Bàn tay đang bóp cổ bóng đen của Tiêu Trần đột nhiên ấn xuống, đập thẳng xuống đất.
"Uỳnh..."
Lấy bóng đen là trung tâm, mặt đất nhanh chóng lan ra rạn nứt.
"Răng rắc... Răng rắc..."
Cổ của bóng đen lập tức bị đập nát bấy, vừa mới sống lại đã trở thành một thi thể.

Bình Luận

0 Thảo luận