Từng viên hình tròn một đi tới trước người Tiêu Trần nhân tính, số lượng nhiều hơn hai mươi viên.
Tiêu Trần nhân tính sáng mắt lên, bắt đầu tìm tòi trong tiểu cầu.
Những thứ phong ấn trong này cũng có không ít đồ tốt.
Tiêu Trần nhân tính vừa tìm vừa lẩm bẩm: "Cậu có ác lắm không vậy, thu thập nhiều nhãn cầu như vậy để làm chi?"
"Ai? Không đúng! Tôi nhớ không phải cậu có một con Thôn Hải Kình sao? Đi đâu rồi? Đừng nên giấu thế." Tiêu Trần tìm qua một lần không phát hiện được thứ mình muốn, có chút căm tức hỏi.
"Phóng sinh rồi." Tiêu Trần ma tính nhàn nhạt trả lời một câu.
"Khụ khụ, đồ phá của." Tiêu Trần nhân tính nói thầm một tiếng.
"Ui, mẹ kiếp, xe quỷ chạy cướp đâu?"
"Thả rồi."
Tiêu Trần nhân tính suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, xe đã không còn, bảo bối có thể tìm cũng mất, cậu ta không định để cho mình sống khá giả đây mà.
"Sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị người ta đánh chết." Tiêu Trần nhân tính nguyền rủa, cầm lấy một hạt châu hỏi: "Trong này là đồ chơi gì?"
"Cỏ long tinh."
Tiêu Trần nhân tính ném hạt châu ra ngoài như ném ôn thần.
Đồ chơi này độc tính mạnh, có lẽ vừa lấy ra thì toàn bộ Địa Cầu đều bị độc chết hết rồi.
Cỏ long tinh chỉ sinh trưởng trên Bất Quy lộ, cũng không biết con hàng này rảnh rỗi không có việc gì chạy tới đó để làm chi?
"Cái này là gì?"
"Tu xà."
"Có tác dụng gì?"
"Ăn nhiều, rất chịu đánh."
"Úi, chịu đánh, cái này tốt."
Tiêu Trần nhân tính vui vẻ trông đợi nhét hạt châu vào miệng mình.
"Ọe" Tiêu Trần thần tính phát ra âm thanh ghê tởm.
"Cái này thì?"
"Xích điệp."
"Có tác dụng gì?"
"Hết ăn lại nằm, tính khí nóng nảy, nhưng mà dáng đẹp."
"Chân dài không?"
"Dài."
"Ngực lớn không?"
"Lớn."
"Được, là nó." Một tay Tiêu Trần lấy hạt châu ném vào trong miệng.
"Úi tên ngốc cậu có biến thái quá không!" Tiêu Trần thần tính thực sự không nhịn được, lẩm bẩm.
"Biến thái? Còn có thể biến thái hơn nữa đó!" Vẻ mặt Tiêu Trần nhân tính cười cợt nhìn Tiêu Trần thần tính.
"Cậu cậu cậu đừng có mà xằng bậy, tôi kêu lên đó!" Tiêu Trần thần tính sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Tiêu Trần nhân tính xoa xoa tay, cười nói: "Dê béo nhỏ, tới phiên cậu."
Tiêu Trần thần tính không giống hai người bọn họ, còn hàng này không thích đánh nhau, lại không sát sinh, cho nên trên cơ bản hắn không cần đao.
Trên người con hàng này đều là bảo bối, mười hai con chó săn cả ngày chiều chuộng hắn trong lòng bàn tay, xem hắn là tổ tông mà dâng cúng.
Muốn gì chơi gì đều là chuyện chỉ một câu nói.
"Lấy Thiên Nhai Bất Động Thành của cậu cho tôi chơi một chút."
Thiên Nhai Bất Động Thành, thánh khí xếp hạng nhất ở Hạo Nhiên đại thế giới, mạnh mẽ biết bao nhiêu, cứ xem xếp hạng của nó sẽ biết.
"Tôi không có cái gì gọi là Thiên Nhai Bất Động Thành cả." Tiêu Trần thần tính bắt đầu giả ngu.
"Đừng giả ngu với ông đây." Tiêu Trần nhân tính không có ý tốt cười cười: "Không cho cũng được, vậy thì để thiên đoàn Thập Nhị Ngưu lang của cậu làm hộ vệ cho tôi."
"Cái gì mà thiên đoàn Thập Nhị Ngưu lang, tên khó nghe như vậy, người ta tên là Thập Nhị Cung có được không." Tiêu Trần thần tính sửa lại.
"Tôi quản cậu gọi là Thập Nhị Cung hay là thiên đoàn Thập Nhị Ngưu Lang làm gì. Một câu thôi, có cho hay không?"
"Không cần, không cho." Tiêu Trần thần tính dứt khoát từ chối.
"Con rùa nhỏ này, cậu ngứa da đúng không."
"Nhìn kìa, máy bay."
"A! Thật không?"
Nháy mắt Tiêu Trần thần tính ngẩng đầu, Tiêu Trần nhân tính từ xa liền xông tới.
"Hu hu"
Đè Tiêu Trần thần tính lại, Tiêu Trần nhân tính đánh vào cái mông nhỏ một trận.
"Có cho hay không?"
"Không cho."
"Có cho hay không?"
"Đánh chết cũng không cho."
"Đừng đánh, trừ hai cái này thì cậu có thể chọn thứ khác." Rốt cuộc Tiêu Trần thần tính cũng biết sợ.
"Cậu nói nha!"
Tiêu Trần ma tính đang xem cuộc vui thì vỗ trán, kẻ ngu si này làm thế nào mà sống được tới bây giờ còn chưa bị người ta bán đi.
"Cho tôi Sơn Thần Ngọc." Tiêu Trần nhân tính không chút nghĩ ngợi, đã điểm danh muốn cái đồ này.
Tiêu Trần thần tính oan ức xoa cái mông, gương mặt hiện biểu tình nhối nhức.
Tiêu Trần nhân tính vui tươi hớn hở hát tiểu khúc, mục đích của hắn vốn là Sơn Thần Ngọc.
Đòi Thiên Nhai Bất Động Thành, hay còn gọi là Thập Nhị Cung, chỉ đơn giản là ngụy trang mà thôi.
Dù sao Sơn Thần Ngọc là một món dị bảo siêu cấp, trực tiếp đòi thì nhất định sẽ bị từ chối.
"Cậu cậu cậu không thể như vậy được." Dáng vẻ Tiêu Trần thần tính sắp khóc.
"Tôi chính là cậu, cậu chính là tôi, sao cậu lại muốn bẫy chính cậu chứ?"
Hai mắt Tiêu Trần thần tính đẫm lệ, làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Trần nhân tính, rõ ràng không muốn giao Sơn Thần Ngọc ra.
Tiêu Trần nhân tính sờ cằm cười bỉ ổi nói: "Tuy cậu nói rất có lý, nhưng mà tôi không nghe, cậu có thể làm gì tôi bây giờ? Khà khà khà đừng nói nhiều nữa, mau lấy ra cho tôi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận