Lần trước người hộ giới không đánh chết con hồ ly lẳng lơ này, vận khí tốt ghê.
"Nghiệt súc, sao ngươi dám phá hư đại trận." Đúng lúc này, một giọng nói ngưng trọng vang lên, tiếp theo là thất thải kiếm quang chói mắt xẹt qua đầu Tiêu Trần.
Ánh kiếm chói mắt này, trong nháy mắt đã chạm tới hư ảnh của Cửu Vĩ Hồ.
Thất thải kiếm quang va chạm với hư ảnh hồ ly, hoa kiếm chói lọi cắt qua hư ảnh hồ ly, lao thẳng lên bầu trời.
"Đệch mợ, bạo lực vãi." Hắc Phong dùng móng heo chọt Tiêu Trần rồi nói: "Trần Ca Nhi, chúng ta mau lượn khỏi đây thôi, gã cầm kiếm và Cửu Vĩ Hồ không phải thứ chúng ta có thể chọc đâu."
Tiêu Trần liếc mắt, con heo chết tiệt này bao nhiêu năm qua không thay đổi chút nào, khi gặp chuyện, không cần biết có đánh thắng được hay không, dù sao cứ chạy đã.
"Im lặng cái coi, nếu không ngày mai sẽ giới thiệu cho cậu với một cô gái xấu xí."
Tiêu Trần nhìn thất thải kiếm quang, trong lòng cảm thấy có chút quen thuộc, như thể đã nhìn thấy ở đâu đó.
"Trần ca ca." Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực kéo kéo quần áo Tiêu Trần, nói: "Thất thải kiếm quang này rất giống với kiếm khí của Kiếm Chủ kia."
Lưu Tô Minh Nguyệt nhắc nhở làm Tiêu Trần đột nhiên nhớ ra.
Đó không phải là loại thất thải kiếm quang mà Kiếm Chủ suốt ngày phè phỡn kia đã sử dụng khi phong ấn không gian để chặn nữ tử mặc váy đen ở Tinh Long tông sao.
"Chẳng lẽ là người truyền thừa của Kiếm Chủ à?" Tiêu Trần nhớ lại những lời Kiếm Chủ nói trước khi rời đi, hình như gã có một người truyền thừa có ngực lớn mông vểnh.
"Ừm, là quân đội bạn." Tiêu Trần gật đầu, cảm thấy mình đoán đúng.
Ngay khi Tiêu Trần nghĩ mình rất cơ trí, một luồng ánh sáng khác từ xa phóng tới, xẹt qua đỉnh đầu Tiêu Trần.
Sọ não Tiêu Trần hơi chết máy, chống nạnh mắng to như một người đàn bà chanh chua: "Làm gì mà gấp thế, vội đi đầu thai đấy à?"
"Giờ sao? Đầu ông mày có phong thủy tốt lắm phải không? Sao cứ phải bay qua nơi này, bắt sh* t đều do mày đánh ra đấy."
Tiêu Trần đang mắng chửi hăng say thì luồng sáng vừa xẹt qua đột ngột quay lại.
Tiêu Trần nhìn thấy bỗng vui vẻ: "Ông mày chỉ cần một cước sé đá bay mày đấy."
Tiêu Trần tung chân đá về phía luồng sáng.
"Dừng lại." Một giọng nữ dễ nghe vang lên.
"Dừng cái chân mụ nội mày ấy."
"Bùm!" Một tiếng va chạm long trời lở đất vang lên, gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường trên không trung nhanh chóng lan ra.
"Chết rồi, chết rồi... Ô ô ô..." Luồng khí làm gương mặt heo của Hắc Phong biến dạng.
"Tôi không có ác ý." Giọng nói dễ nghe của nữ tử lại vang lên.
Tiêu Trần thu lại đôi chân ngắn của mình, nhìn nữ tử trước mặt.
Nữ tử khoảng hai mươi tuổi, quần trắng bồng bềnh, trên vai trái thêu một bông hồng đỏ.
Khuôn mặt nữ tử hơi ngăm đen, nhưng dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt giống như những vì sao trên bầu trời đêm đen kịt, sáng lấp lánh rung động lòng người.
Nữ tử cầm một cây đàn cổ trong tay, lo lắng nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực Tiêu Trần.
"Quả nhiên là người truyền thừa của đại thần." Nữ tử thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lưu Tô Minh Nguyệt tò mò nhìn nữ tử, Lưu Tô Minh Nguyệt cảm thấy một luồng khí tức muốn thân cận trên người nữ tử.
"Tên tôi là Cửu Huyền, là người thủ trận Phá Ma sát trận." Nữ tử tự giới thiệu.
Tiêu Trần nhún vai nói: "Cô đi rồi lại trở về, có chuyện gì à?"
Nữ tử nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt với ánh mắt sáng quắc, nói: "Phá Ma sát trận đã bị phá, chỉ có người truyền thừa của đại thần mới có thể giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại mà thôi."
Tiêu Trần búng nhẹ trán Lưu Tô Minh Nguyệt, không nhịn được cười: "Nhóc con này chỉ biết bán manh và cắn người, không thể giúp được gì đâu, cô nên làm gì thì làm đi."
"Ya yah yah." Lưu Tô Minh Nguyệt kéo cằm Tiêu Trần, bất mãn "gào thét".
"Cậu có biết Trấn Ma trấn cái gì không? Nếu như nó thoát ra ngoài, toàn bộ Bất Chu giới sẽ gặp phải đại nạn." Cửu Huyền nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt ngưng trọng.
Tiêu Trần liếc mắt: "Liên quan gì đến tôi chứ."
Nữ tử sốt ruột nói: "Tru sát trấn ma là số mệnh không thể tránh khỏi của người truyền thừa đại thần. Cho dù người truyền thừa đại thần mặc kệ, thứ đó sẽ luôn quấn quít người truyền thừa, cho đến khi một trong hai bên hoàn toàn biến mất thì mới có thể chấm dứt."
Thấy vẻ mặt của nữ tử không có vẻ gì là giả bộ, Tiêu Trần cau mày nói: "Cô đừng làm tôi sợ nhá, không chết không thôi, trong Trấn Ma phong ấn cái quỷ gì vậy?"
Nữ tử vừa định trả lời, đột nhiên toàn bộ thiên địa run rẩy kịch liệt.
Vùng biển ô nhiễm do oán khí bên dưới giống như nước sôi ùng ục, không ngừng sôi trào.
Những bọt khí khổng lồ từ trong biển động bốc lên rồi nổ tung, vô số oán khí đen kịt tuôn ra từ những bọt khí vỡ tung đó, bao phủ khắp cả mặt biển.
"Grào!"
Một tiếng gào thét giống như Cự Thú Hoang Cổ vang lên giữa thiên địa, ngọn núi lớn vốn đã trở nên rất rõ ràng bỗng nhiên rung lắc dữ dội.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận