Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 808: Trời mưa rồi (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Liên quan gì đến tôi, đầu óc thiểu năng nhà chú, còn không mau cút đi."
"Nhóc nói chuyện với bố dượng như vậy à?"
Tiêu Trần thực sự muốn bóp chết gã này, chiếm tiện nghi chiếm lên cả đầu mình luôn.
"Để ta nói cho nhóc biết, tính tình Huyên Huyên không tốt, có nhiều kẻ thù, hơn nữa trong mắt bọn họ, Huyên Huyên là kẻ dị loại."
"Con mẹ nó chú không để tôi yên đúng không? Khi nào ông đây khôi phục, nhất định sẽ treo ngược chú lên mà đánh."
Đỉnh đầu Tiêu Trần bốc khói, nhưng hắn không thể làm gì được.
"Vì muốn tốt cho nhóc mà nhóc còn mất hứng, được rồi. Dù sao, nhóc cứ nhớ kỹ nếu gặp người truyền thừa khác, tốt nhất là nhóc nên đi đường vòng, đặc biệt đừng nói trước người truyền thừa của kẻ thù Huyên Huyên."
"Thực lực nhóc quá yếu, nhưng cũng không còn cách nào khác, nhóc còn quá nhỏ, trước tiên chỉ có thể tránh phong mang mà thôi."
"Anh nói nhảm nhiều vậy." Giọng của người phụ nữ đột nhiên vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Kiếm Chủ.
Cuối cùng thế giới cũng đã yên tĩnh trở lại.
...
"Ầm ầm!"
Lúc này, tiếng sấm ầm ầm trên bầu trời càng lúc càng nặng nề hơn.
Nhìn người phụ nữ khủng bố và người đàn ông giống như ăn mày rời đi, đám người Long Dược Thiên rốt cục thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Long Dược Thiên nhìn Tiêu Trần phía dưới, vẻ mặt thay đổi, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Đột nhiên một điểm lạnh lẽo rơi trên mặt Long Dược Thiên.
Long Dược Thiên vô thức vươn tay chạm vào, sau đó thân thể ông ta không tự chủ được run lên.
Đầu ngón tay đỏ tươi, giống như máu tươi.
Long Dược Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đỏ quạch.
"Trời mưa rồi."
Mưa máu tí tách đột ngột rơi xuống.
Toàn bộ không gian đều chuyển sang màu đỏ như máu quỷ dị.
Sắc mặt Long Dược Thiên đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, bởi vì vòng bảo hộ do Cực Chuyển Chi Trận biến thành trên người ông ta đang nhanh chóng bị ăn mòn.
"Ah tay của tôi, vai của tôi."
Một tiếng kêu thê lương phá vỡ sự yên lặng trên bầu trời.
Long Dược Thiên quay đầu lại, ông ta nhìn thấy hình ảnh buồn nôn nhất trong cuộc đời mình.
Máu thịt trên người một đồng minh bắt đầu bị ăn mòn cực nhanh, những nơi mưa máu dính vào trên người gã ta xuất hiện những lỗ máu lớn nhỏ.
Mà đỉnh đầu của gã ta cũng đã bị ăn mòn hơn một nửa, bộ não trắng bệch trông thật kinh tởm.
"Cứu cứu tôi."
Mưa máu thuận theo thân thể chảy xuống cổ, chảy vào trong người gã ta.
Người nọ đưa tay sờ bụng mình, một đống lớn ruột và nội tạng bị kéo ra ngoài.
Máu trên người gã ta giống như còn sống, ngưng tụ thành một dòng suối nhỏ trái ngược với lẽ thường, hướng về bầu trời mà đi.
Dường như cơn mưa máu càng ngày càng lớn.
"Chạy thôi!"
Long Dược Thiên nghiến răng, ném ra một cái chuông vàng lớn bảo vệ mọi người, thần quang màu vàng bao phủ cả không gian này.
Chuông vàng nhanh chóng bị mưa máu ăn mòn, thần quang màu vàng càng ngày càng yếu.
Mấy người vừa chạy được mấy bước, tuyệt vọng quay đầu lại liếc nhìn Long Dược Thiên.
"Tông chủ, không gian bị giam cầm rồi."
Lông mày Long Dược Thiên giật giật dữ dội, ông ta đi tới bên cạnh mấy người.
Long Dược Thiên thò tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Trong bầu trời đêm yên tĩnh xuất hiện một đám văn tự huyết sắc.
Sắc mặt Long Dược Thiên biến thành tro tàn, sau đó lại trở nên điên cuồng.
"Xông ra cho tôi, sao có thể chết ở chỗ này được."
Long Dược Thiên giống như phát điên đánh vào đám văn tự kia.
"Bùm!"
m thanh kịch liệt, khiến cả không gian không ngừng rung lên.
Vì mạng sống, đám người còn lại cũng đi theo Long Dược Thiên cùng nhau xông tới.
Thần quang của chuông vàng càng ngày càng mờ, nhưng những văn tự kia lại như tường đồng vách sắt, dù mọi người có xông tới thế nào cũng không chút sứt mẻ.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra rốt cuộc mình đã chọc phải thứ gì rồi.
Chỉ với một cái vẫy tay tùy tiện của người phụ nữ, có thể gọi đến một một cơn mưa máu khủng bố.
Người phụ nữ giết bọn họ, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi.
Cũng giống như đang đi trên đường vô tình dẫm phải một con kiến vậy, tùy tiện như thế, bất cẩn như thế.
Bầu không khí tuyệt vọng tràn ngập khắp nơi đây.
Tất cả mọi người đều nhìn Long Dược Thiên với vẻ mặt xám như tro tàn.
Phẫn nộ, thù hận, tuyệt vọng, đủ mọi cung bậc cảm xúc cứ thế lan tỏa.
Nếu như Long Dược Thiên không phải cưỡng chế triệu tập bọn họ, sao có thể có tai hoạ ngập đầu như ngày hôm nay.
Long Dược Thiên biết mình đã phạm phải cơn thịnh nộ của nhiều người, vào thời điểm sinh tử này, tên tuổi đệ nhất tông chủ của mình cũng không thể mang lại cho ông ta bất kỳ lợi ích thực tế nào.
"Ha ha!"
Long Dược Thiên cười lạnh, thân hình đột nhiên bạo phát, cuồng bạo đánh úp về phía một gã, trong hai mắt tràn đầy phẫn nộ của đồng minh.
"Bùm!"
Tay Long Dược Thiên đâm thủng lồng ngực người nọ, máu điên cuồng phun ra, hóa thành những dòng suối nhỏ, lao thẳng lên bầu trời.

Bình Luận

0 Thảo luận