Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1704: Vịn tường ra cửa

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Ba mươi năm trước, khi đó gia đạo nhà họ Phong tôi còn chưa sa sút, có thể tính danh môn chính tông."
"Cha tôi kết giao với nhiều hào kiệt trong thiên hạ, trong đó có huynh đệ kết nghĩa tên là Lục Huyền Phong, lúc đó Lục Huyền Phong đứng hàng thứ chín trong bảng Thiên Cơ, là một nhân vật nổi tiếng."
"Khi đó tôi còn nhỏ, Lục Huyền Phong thường mang tôi ra ngoài chơi, có một lần khi mang tôi đi, Lục Huyền Phong gặp phải một người, có lẽ là nghĩ tôi còn nhỏ, khi bọn họ nói cũng không tránh tôi."
"Lúc đó bọn họ nói trước mười của bảng Thiên Cơ, đài Đăng Tiên, nhà nhỏ lưu ly, còn có liên thủ, một số lời nói khó hiểu."
"Trí nhớ của tôi rất tốt, những lời đó tôi đều ghi tạc trong lòng, sau đó tôi tìm hiểu rất nhiều tài liệu, phát hiện cứ cách mỗi ba mươi năm, cao thủ trước mười bảng Thiên Cơ sẽ không giải thích được mất tích không thấy."
"Những cao thủ giống như là bốc hơi khỏi thế gian, cũng không có xuất hiện nữa, tôi cảm thấy cho bọn họ hẳn là đi đài Đăng Tiên trong miệng Lục Huyền Phong."
"Ba mươi năm, cách mỗi ba mươi năm chính là một cái tuần hoàn, năm nay vừa lúc lại là một cái ba mươi năm. Chỉ cần vào trước mười bảng Thiên Cơ, thì nhất định có thể đi đài Đăng Tiên, vũ hóa thành tiên, nhất định sẽ được."
Nói đến đây, khắp khuôn mặt thư sinh toàn là cuồng nhiệt.
"Đài Đăng Tiên?" Tiêu Trần suy nghĩ, "Chẳng lẽ là bị người tu hành đón đi làm đồ đệ? Khả năng rất lớn, bởi vì thiên phú tu hành của rất nhiều người nơi này đều có thể gọi bằng hai chữ thiên tài."
Nhìn Tiêu Trần suy tư, thư sinh tựa như thấy được một chút hi vọng sống, mắt đầy khao khát nói: "Bằng thực lực của ngài, nhất định có thể tiến vào trước mười bảng Thiên Cơ, vậy là ngài có thể vũ hóa thành tiên rồi, thế nào, tin tức này ngài nhất định hài lòng chứ!"
"Khà khà không hài lòng." Tiêu Trần nhe răng cười, giơ lên một cước đá bể đầu của thư sinh.
Giết người không chớp mắt, cũng không gì hơn cái này.
"Thương lang lang bạt xuất bảo kiếm, hoa lạp lạp mã đạp liên doanh* ..." Tiêu Trần hát khẽ, vui vẻ trở lại gian phòng của mình.
* Có nghĩa: khí thế cực lớn không gì trói buộc được, giống như vó ngựa đáp nát doanh trại quân địch; trích từ một điển tích trong lịch sử Trung Quốc.
Tin tức này rất quan trọng đối với Tiêu Trần, nếu như có đài Đăng Tiên thật, mình có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra chủ nhân của Liên Hoa Động Thiên.
"Ê a, thật khó nghe." Thấy Tiêu Trần vui vẻ, Lưu Tô Minh Nguyệt ôm chặt lấy tai nhỏ của mình.
Tiêu Trần tức giận trợn trắng mắt: "Con nhóc như em sao mà thưởng thức được."
"Lêu lêu lêu da mặt dày ghê." Lưu Tô Minh Nguyệt vươn đầu lưỡi màu hồng vung vẩy.
Tiêu Trần tay mắt lanh lẹ, trực tiếp nắm đầu lưỡi mà Lưu Tô Minh Nguyệt vươn ra, "Ha ha này thì lêu lêu này."
"Ô ô bỏ ra, bỏ ra..." Lưu Tô Minh Nguyệt bị nắm đầu lưỡi, mồm miệng không rõ hô lên.
Náo loạn một hồi, Lưu Tô Minh Nguyệt ngủ thật say.
Tiêu Trần đi tới bên cạnh Lữ Linh Đồng nằm ngủ trên giường, kiểm tra một hồi, đã khôi phục bình thường.
"Tỉnh, tỉnh về phòng của mình ngủ." Tiêu Trần gõ trán sáng bóng của Lữ Linh Đồng.
Thế nhưng Lữ Linh Đồng lại không có ý muốn tỉnh lại, Tiêu Trần suy nghĩ một chút, "Hẳn là Lưu Tô Minh Nguyệt dùng ngọc Sơn Thần, khiến Lữ Linh Đồng tiến vào trạng thái ngủ say, như vậy thân thể sẽ khôi phục tốt hơn."
Tiêu Trần nhìn giường, lại nhìn Lữ Linh Đồng quần áo không chỉnh tề, hơi lộ vai, khóe miệng dần dần cong lên.
"Đi sang một bên chơi đi, nhá!" Tiêu Trần ném Lữ Linh Đồng tới trên bàn, thuận tiện đắp cái chăn lên cho.
Tiêu Trần nằm ở trên giường, thoải mái duỗi lưng một cái.
Tiêu Trần đã lâu rồi không ngủ một giấc nào, quyết định buổi tối hôm nay phải ngủ một giấc thật ngon.
Đau lưng, chân rút gân.
Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Lữ Linh Đồng tỉnh lại.
Sau đó cô ta mở mắt ra, thì nhìn thấy Tiêu Trần nằm ở trên giường khò khò ngủ say.
"Hắn trên giường, mình ở đâu?" Lữ Linh Đồng triệt để tỉnh lại, cuối cùng ý thức được sự không bình thường.
Lữ Linh Đồng xốc lên chăn trên người mình, ngồi dậy, lúc này mới phát hiện, mình thế mà ngủ ở trên bàn, hơn nữa hai chân vẫn còn lắc lư bên cạnh bàn.
Lữ Linh Đồng cảm giác vai có hơi lạnh, mình vậy mà không mặc áo ngoài, vai trần truồng lộ ở bên ngoài.
Cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, dần dần mặt của Lữ Linh Đồng đỏ lên.
Lữ Linh Đồng bưng kín khuôn mặt nóng bừng của mình, trong lòng mắng mình một câu, "Sao mày lại không biết xấu hổ như vậy, sau này biết gặp người khác thế nào."
"Trở về trước rồi hãy nói đi!" Lữ Linh Đồng nhảy xuống bàn, kết quả suýt chút nữa thì ngã gục.
Thì ra là bởi vì cả đêm hai chân đều treo bên bàn, dẫn đến máu không tuần hoàn, hai chân đều đã tê rần.
Xoa chân thật mạnh, Lữ Linh Đồng khập khễnh đi ra khỏi phòng.
Mới vừa ra khỏi cửa phòng, Lữ Linh Đồng đã gặp được vài người, chính là mấy người trong đại đường đêm qua.

Bình Luận

0 Thảo luận