Về phần Smith, ngày hôm sau đã lấy được trái cây, cầm Ma Lưu Thiết, thiên ân vạn tạ rời đi.
Lại còn tuyên thệ, Tiêu Trần sẽ nhận được hữu nghị vĩnh viễn của đoàn Thánh kỵ sĩ.
Tên xui xẻo của m Tông kia, thì mang trái cây tới ở ngày thứ ba, cầm cỏ Hoàn Dương đi vui vẻ.
Đây chính là một công lớn, địa vị của anh ta ở tông môn, sẽ càng thêm vững chắc.
Còn về Đại Lạt Ma hay nhà họ Long này, trái lại không có tin tức gì.
Thanh Y cũng đặc biệt đi tới một chuyến dặn dò Tiêu Trần cẩn thận một chút, những Lạt Ma kia cực kỳ đáng ghét, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tiêu Trần cũng không để tâm, tới thì làm thịt, chỉ đơn giản như vậy.
Thanh Y còn thuận tiện mua đi một ít thánh dược chữa thương ở Tiêu Trần, nói chuẩn xác chắc là chỗ Hắc Phong, đương nhiên tất cả dùng đều linh thạch.
Tiêu Trần cũng cần một ít linh thạch, để đi thu đồ của những tán tu bên ngoài.
Thanh Y còn thuận tiện sắp xếp chuyện Tiêu Trần chiếm đoạt Phật Đường của người khác một phen, lúc này mới không có gây nên sự kiện đánh lộn.
Mà mấy ngày nay, ở bên trong những tán tu bên ngoài kia Tiêu Trần có thể nói là thanh danh vang dội.
Bởi vì Tiêu Trần ra tay thực sự quá hào phóng, mua một loại trái cây thông thường như quả Long Lân, đều có thể xuất ra trăm viên linh thạch cực phẩm.
Đi nơi nào tìm đại tài chủ như vậy chứ?
Mọi người còn phát hiện, muốn làm cho đại tài chủ này hài lòng, thật sự là cực kỳ đơn giản.
Chỉ cần cho tiểu tinh linh ngồi trên đầu hắn ăn no, chuyện gì cũng đều dễ nói.
Hơn nữa tiểu gia hỏa này yêu cầu cũng không cao, đặc biệt thích ăn thức ăn trong thế tục.
Cái này có thể đem một vài có trái cây bán gia hỏa, vui run bắn cả người.
Mấy ngày nay Lưu Tô Minh Nguyệt cũng ăn đầy ú ụ, đi đến chỗ nào cũng đều có đồ ăn ngon.
Cho dù có vài chủ tiệm không bán trái cây, cũng sẽ mang một ít đồ ăn ngon, vì trêu chọc tiểu gia hỏa đáng yêu này
Sáng sớm ngày thứ tư, Tiêu Trần dẫn Lãnh Tiểu Lộ, đi tới thị trường giao dịch.
Mấy ngày nay Lãnh Tiểu Lộ đều đi theo mấy người Cẩu Đản chơi ở trong học viện.
Thú vị thì thú vị, nhưng phiền não cũng có rất nhiều.
Đi tới chỗ nào, cũng có thể gặp nhị thế tổ đến bày tỏ, đúng là khiến cho Lãnh Tiểu Lộ sầu muốn chết.
Lãnh Tiểu Lộ bị phiền tới không có cách nào, tỏ vẻ mình là nam, nhưng khiến cho Lãnh Tiểu Lộ tuyệt đối không nghĩ tới là.
Sự nổi tiếng của cậu ta trực tiếp vượt qua Cẩu Đản, trở thành người nổi tiếng nhất học viện.
Một đám nhị thế tổ rất có tư thế "Biết nam mà lên".
Vừa đến học viện, đã bị một đám người đi theo, trước kia chỉ có nam, hiện tại lại thêm nhiều nhóm nữ sinh hơn.
Lãnh Tiểu Lộ nói ngày hôm nay không muốn đến trường học, Tiêu Trần chỉ đành mang theo cậu ta tới thị trường giao dịch chơi.
Lãnh Tiểu Lộ chưa từng tới một nơi như này, tò mò nhìn nơi đó nơi đây.
Tiêu Trần đặt Lưu Tô Minh Nguyệt ở trên đầu Lãnh Tiểu Lộ nói: "Mang tiểu gia hỏa này, đi chơi khắp nơi một chút, nhìn có thứ gì thích không, nếu may mắn thì còn có thể nhặt lậu được nữa."
Vẻ mặt Lãnh Tiểu Lộ hưng phấn, bởi vì cậu ta hầu như rất ít tự mình hành động đơn độc, đi tới chỗ nào cũng có người đi cùng.
"Tiêu Trần ca ca không đi sao?" Mặc dù Lãnh Tiểu Lộ rất muốn đi chơi, nhưng mà có chút lưu luyến, cậu ta không muốn rời khỏi Tiêu Trần.
"Tôi muốn bán một số thứ, kiếm sinh hoạt phí cho con bé này, cậu mang theo Minh Nguyệt đi chơi một chút đi."
Cho tới hôm nay, người đến đều nhiều như nhau, Tiêu Trần quyết định bắt đầu bán một số thứ.
"Đi thôi, đi thôi, Tiểu Lộ ca ca, chúng ta đi tìm đồ ăn ngon." Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ra cái chén nhỏ và chiếc đũa nhỏ của mình với gương mặt vui vẻ.
"Tốt tốt đi thôi!" Lãnh Tiểu Lộ gật đầu.
"Mang cái này theo." Tiêu Trần ném cho Lãnh Tiểu Lộ một cái chuông.
Chính là chuông Tiểu Băng, Tiêu Trần để cho Tử Thần luyện hóa một chút, dung nhập vào máu tươi của mình, khi lắc chuông Tiêu Trần lập tức có thể cảm nhận được.
"Đây là cái gì vậy?" Nhìn chuông nhỏ đáng yêu, trong mắt Lãnh Tiểu Lộ đầy sao nhỏ, thấy thích vô cùng.
Nhìn Lãnh Tiểu Lộ với mắt đầy sao nhỏ, Tiêu Trần ôm trán, sau này sao thằng bé này có thể cưới vợ đây.
"Có việc cứ lắc chuông mạnh là được, tôi có thể cảm ứng được vị trí của các cậu."
"Vâng." Lãnh Tiểu Lộ vui vẻ cất kỹ chuông bên mình.
"Tiểu Lộ ca ca, chúng ta đi đến chỗ của chủ tiệm Vương trước đi, gà cay của nhà ông ta ăn rất ngon."
Tiểu mơ hồ Lưu Tô Minh Nguyệt này, vẫn cho rằng chỗ đó bán gà cay.
Theo lời nói của cô, không phải bán món ăn, thì vì sao em vừa tới, chú mập kia có thể lấy ra đồ ăn ngon lập tức chứ?
Đối với đồ tham ăn này, Tiêu Trần thực sự không còn lời gì để phỉ nhổ, Tiêu Trần cảm thấy cô xem ai cũng thành chủ tiệm bán đồ ăn ngon.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận