Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 419: Sáng sinh tối chết

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Hai chiến sĩ ngây ra, chuyện gì vậy.
Tiêu Trần lắc đầu cười nói: "Để bọn họ đi cùng ông đi, coi như là đi du lịch, không có gì phải căng thẳng cả."
Tiêu Trần nói xong, móc mấy miếng tử ngọc từ trong miệng ra, vẽ vời lên đó một lúc, sau đó đưa cho ba người mỗi người một miếng.
"Mang theo thứ đồ chơi này để bảo vệ tính mạng." Ba người cẩn thận nhận lấy tử ngọc, cất đi.
Lãnh Ngưng thấy vậy thì không vui, hỏi: "Sao lại không có phần của tôi?"
Tiêu Trần trợn mắt: "Cô cũng đã hơn một ngàn tuổi rồi còn không biết xấu hổ muốn lấy đồ của tôi? Lão vu bà."
"Anh..." Không lấy được đồ còn bị chế nhạo một trận, suýt chút nữa Lãnh Ngưng đã bị sặc chết.
Tử khí trên tay Tiêu Trần đột nhiên bùng nổ, đâm thẳng về phía cái động đen, một luồng ánh sáng đen bộc phát ra ngoài.
"Sau khi vào, tốt nhất đừng rời khỏi vị trí, tôi sẽ đến tìm mọi người."
Tiêu Trần nói xong thì biến mất, Lãnh Ngưng trợn mắt đến mức sắp lòi mắt.
"Ở đâu ra kiểu mở tiểu động thiên bạo lực như vậy?"
...
Tiểu động thiên hay còn gọi là động thiên, được xưng là ngoài trần thế, giống như tiên cảnh.
Tiêu Trần xuất hiện ở bên trong một khu rừng rậm, nơi này có rất nhiều cây đại thụ khổng lồ, xanh um tươi tốt, phải mấy người mới ôm xuể.
Nếu ở bên ngoài thì mấy cây đại thụ này có thể giúp người ta giàu to.
Tiêu Trần đột nhiên trồi lên từ dưới đất, bay thằng về phía ngọn cây.
Hắn nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lãnh Ngưng và ông cụ, xem ra mình suy đoán không sai, người đi vào tiểu động thiên đều sẽ được đưa đến những vị trí ngẫu nhiên.
Tiêu Trần đứng trên ngọn cây, phóng tầm mắt ra, khắp nơi đều là một màu xanh lá, thực sự không nhìn thấy được bìa của biển rừng.
Tiêu Trần cảm thấy hơi rối rắm, không ngờ cái chỗ quỷ quái này lại lớn như vậy.
Đến lúc đó, đi ra ngoài bằng cách nào cũng là vấn đề, hoặc là trực tiếp đánh nát tiểu động thiên, để nó rơi xuống đất cũng được.
Tiêu Trần gật đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình thật sự rất đúng đắn, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực.
Tiêu Trần thả khí cơ của mình ra, bao phủ phạm vi mười dặm.
Làm như vậy để cảm ứng có nguy hiểm gì hay không, thứ hai là cũng có thể tìm xem mấy người kia có ở gần đây hay không.
Bóng Tiêu Trần bay lên bay xuống trên ngọn cây giống như con chim lớn, bay về phía một cây đại thụ chọc trời vô cùng to lớn ở giữa rừng.
Lúc nãy Tiêu Trần đã chú ý tới tới cái cây này, bởi vì nó cao hơn những cây khác rất nhiều, giống như hạc trong bầy gà,.
Tiêu Trần bay lên bay xuống mấy cái đã tới gần thân cây kia.
Cây này còn to lớn hơn cả tưởng tượng, tán cây xoè ra như cây dù lớn, trực tiếp bao trùm khoảng cách một cây số xung quanh.
Để lộ ra thân cây rắn chắc giống như thép vươn thẳng lên bầu trời.
Rất nhiều sợi rễ trên mặt đất giao nhau, tạo thành những cái hốc cây lớn nhỏ không đều nhau.
Tiêu Trần nhìn với vẻ rất thích thú.
Cây đại thụ này đã rất lớn rồi, nhưng Tiêu Trần đã từng nhìn thấy những cây còn lớn hơn nữa, một tinh cầu chính là một cây đại thụ, cho nên cây này cũng không thể khiến Tiêu Trần ngạc nhiên.
Điều làm Tiêu Trần cảm thấy hứng thú chính là những thứ được treo chằng chịt phía trên thân cây.
Những thứ kia giống như một đám kén tằm, lẳng lặng nằm giữa không trung, lay động theo gió.
Tiêu Trần cảm nhận được hơi thở sinh mệnh từ nbên trong kén tằm, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Trần cảm thấy hứng thú với nơi này.
Tiêu Trần bay bổng trên không trung, nhìn những kén tằm kia với vẻ vô cùng hứng thú.
Đột nhiên một làn sóng thanh nhẹ nhàng truyền đến, dường như có thứ gì phá kén chui ra.
Tiêu Trần nhìn đến nơi âm thanh phát ra, hóa ra, ở cách đó không xa có một cái kén tằm đang vỡ ra, một nhóc con từ bên trong bay ra.
Nhóc kia trông giống như trẻ con khoảng ba bốn tuổi, trên lưng mang đôi cánh mờ ảo dài có năm màu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hầu như không có bất kì khuyết điểm nào. Cô bé mang vẻ mặt tươi cười, bay lên bay xuống trên không trung, chơi vui đến quên trời quên đất.
Đột nhiên dường như bé phát hiện ra Tiêu Trần, lập tức đi đến trước mặt hắn, mở đôi mắt to đen nhánh tò mò nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
"Quái à?"
Quái trong sơn mị tinh quái chính là chỉ những thứ không thuộc về yêu, cũng không thuộc về người.
Tiêu Trần lại lắc đầu, không phải quái, là một chủng tộc độc lập giống với Nhân tộc và Yêu tộc.
Tiêu Trần đưa ngón tay ra, nhóc con cũng không sợ, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Tiêu Trần, trong không gian tràn đầy tiếng cười giòn tan của nhóc con.
"Boong, boong..."
Bỗng nhiên một hồi tiếng chuông dễ nghe vang lên, chín tiếng liên tục, sau khi chuông ngừng trời đất giống như sáng bừng lên.
Lúc này nhóc con ở trước mặt Tiêu Trần nói huyên thuyên một lúc, giọng nghe rất hay, nhưng không thuộc về ngôn ngữ có sẵn nào.

Bình Luận

0 Thảo luận