Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1671: Trái cây màu đỏ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Lưu Tô Minh Nguyệt vừa nói vừa lau nước dãi chảy ra, đã lâu rồi cô không ăn, Lưu Tô Minh Nguyệt lúc này đã tham lam đến mức mắt cô sáng rực lên.
Tiêu Trần thật sự muốn tát chính mình hai cái, tại sao phải nhắc tới những lời như không được ăn vụng này.
Nó giống như nói với một tên trộm rằng nhà mình có vạn lượng hoàng kim trong nhà, đừng có đến lấy trộm đấy!
"Ầm!"
Lúc này, thân ảnh không đầu lại xuất hiện, Tiêu Trần lại lần nữa đập thành từng mảnh.
Vì vết thương nghiêm trọng lúc nãy, Tiêu Trần nghĩ một chút vẫn là mở hộp ngọc trong tay ra.
Bên trong hộp ngọc là một quả màu đỏ to bằng nắm tay em bé, trên trái cây hiện đầy những văn chương hỏa diễm thần bí.
Tiêu Trần không biết thứ đồ này là gì, hẳn phải là một thứ vô song nào đó không còn tồn tại trên thế giới.
Tiêu Trần một ngụm nuốt trái cây vào, trái cây tan chảy trong miệng, nhưng khuôn mặt Tiêu Trần ngay lập tức đỏ bừng.
Tiêu Trần chỉ cảm thấy toàn thân như muốn bốc cháy, trong cơ thể có một cỗ hỏa diễm cuồng bạo chạy tới.
Tất cả các cơ quan nội tạng đều bị thiêu rụi bởi ngọn lửa không tên này, cơn đau dữ dội khiến đầu Tiêu Trần sưng tấy.
Tiêu Trần khẽ mở miệng, một lượng lớn ngọn lửa từ trong miệng phun ra, không chỉ miệng mà cả tai, mắt và lỗ mũi cũng không ngừng phun ra ngọn lửa.
Sức mạnh, sức mạnh, sức mạnh cuồng bạo không ngừng được sinh ra trong cơ thể.
Tiêu Trần cảm thấy nếu không giải phóng sức mạnh này, chính hắn chỉ sợ sẽ bị bạo thể mà chết.
Tuy nhiên, trong trường hợp này, Tiêu Trần căn bản không còn có thể kiểm soát sức mạnh của cơ thể mình, kế hoạch từng bước của hắn có khả năng thất bại rồi.
Tiêu Trần đấm một quyền vào hình người không đầu, trong khoảnh khắc, thế giới chuyển sang màu đỏ như máu, một con rồng lửa to lớn từ trên nắm đấm của hắn gầm lên, lập tức nhấn chìm toàn bộ núi rừng.
Một quyền căn bản là không đủ, sức mạnh không thể kiểm soát trong cơ thể dường như không giảm đi chút nào.
Không còn cách nào khác, Tiêu Trần chỉ có thể tung ra từng quyền, cấp bách đến mức không đợi được thân ảnh không đầu xuất hiện trở lại.
Trời đất chìm trong biển lửa, Tiêu Trần liên tục tung những cú đấm như một kẻ điên.
Tình trạng này tiếp diễn trong hai ngày hai đêm, đến sáng sớm ngày thứ ba thì chấm dứt.
Mọi thứ xung quanh đều bị thiêu rụi, không quá lời khi nói rằng đất cằn ngàn dặm.
Tiêu Trần đặt mông ngồi trên mặt đất, gần như mệt mỏi mà lăn lộn, dùng toàn bộ sức lực ra quyền suốt hai ngày hai đêm, ngay cả người sắt cũng không chịu nổi.
Tiêu Trần vẫn còn thở không đều, hắn thậm chí không có thời gian để kiểm tra cơ thể của mình, hình bóng không đầu trong đống tro tàn đã xuất hiện trở lại.
Quần áo trên đó giờ đã đổi màu.
Vừa nghĩ tới chính mình đã dùng toàn lực ra quyền trong vòng hai ngày hai đêm, Tiêu Trần thiếu chút nữa thì khóc.
Tiêu Trần không dám chậm trễ, hít sâu một hơi, sương mù xanh biếc bốc lên.
"Ầm!"
Liệt Hỏa Liệu Nguyên, quyền phong như vũ bão, Tiêu Trần bị đánh vào đầu một cái.
Tiêu Trần bay lộn ngược ra, cho đến khi xuyên qua bảy tám ngọn núi mới khó khăn dừng lại, Tiêu Trần mặt mũi tràn đầy máu bò lên.
Chỉ là trong chốc lát, chỉ chốc lát, Tiêu Trần gần như không thể chịu đựng được, lực lượng cuồng bạo mà trái cây mang lại quá mức kinh người.
Tiêu Trần không dám nói một lời, vì sợ rằng vũ phu một khí phát tiết, bản thân sẽ bị đánh đến chết.
Bây giờ Tiêu Trần chỉ có thể dựa vào khẩu khí cường ngạch chống lại cuộc công kích, Tiêu Trần chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng cơ thể của mình có thể chống lại.
"Ầm! Ầm! Ầm..."
Một tiếng nổ dữ dội vang lên giữa trời đất, biển lửa náo động bốc lên.
Tiêu Trần có vài lần thiếu chút nữa thì mất đi ý thức.
Nhưng may mắn thay, Tiêu Trần đã trải qua vô số khó khăn gian khổ, ý chí kiên cường và quyết tâm vô song, hắn cứ như vậy mà chịu đựng được điều đó!
Hơn nữa thời gian trôi qua, Tiêu Trần có thể cảm nhận rõ ràng thể lực và sức mạnh của mình ngày một tăng lên.
Sáng sớm ngày thứ ba, công kích rốt cục dừng lại, Tiêu Trần nằm trên mặt đất bị nghiền nát nở nụ cườ.
Mặc dù lúc này cơ thể hắn đang trong tình trạng suy nhược, thậm chí có một số cơ quan nội tạng cũng lộ ra ngoài nhưng Tiêu Trần vẫn nở nụ cười, rốt cuộc thì hắn vẫn gắng gượng sống sót, không phải sao?
Đúng lúc này, mùi hôi thối kinh tởm lại xâm nhập vào lỗ mũi của Tiêu Trần, và hình bóng không đầu âm hồn bất tán đầy ám ảnh lại lần nữa xuất hiện.
Tiêu Trần không có thời gian để nghỉ ngơi, hắn run rẩy đứng dậy, nhét lại ruột vào bụng.
Nhìn thân ảnh không đầu đang chạy về phía mình, Tiêu Trần ôm bụng, chợt suy nghĩ kỳ quái, bản thân một mực chưa từng tiếp xúc thân thể với nó.
Nếu để cho nó đụng vào chính mình thì sẽ như thế nào?

Bình Luận

0 Thảo luận