Thiếu niên nói xong búng nhẹ ngón tay, một tiếng xé gió sắc bén vang lên.
Không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo với tốc độ cực lớn, hình thành một con thú khổng lồ trong suốt.
Thiếu niên ấn nhẹ ngón tay, con thú khổng lồ lao vào trong đại địa, kết quả là một trận đất rung núi chuyển, áp khí kinh khủng lập tức xé nát mọi thứ xung quanh.
Tiêu Trần gật đầu, xem ra sức phá hoại của cảnh giới này cũng tương đương với Thần Nhất Cảnh.
Coi như có sức chiến đấu đỉnh cao, Tiêu Trần có thể dễ dàng so sánh cảnh giới sức chiến đấu của võ đạo tương ứng với cảnh giới sức chiến đấu ở thời đại của mình.
"Tiếp theo là tầng thứ ba, Tiêu Dao Cảnh." Thiếu niên đang định hít một hơi thì bị Tiêu Trần ngăn lại.
Tiêu Trần giữ chặt thiếu niên nói: "Đừng đừng, nếu anh lại giậm chân một cái nữa thì mảnh đất này mất tiêu luôn đấy, anh cứ nói thẳng là được."
"Ừ." Nhìn thấy Tiêu Trần chủ động kéo mình, thiếu niên mừng đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
"Tiêu Dao Cảnh, sương mù là màu vàng. Ở cảnh giới này, võ giả có thân thể đại thành, có thể tùy ý xuyên qua hư không. Chỉ cần không tự mình ra tay, căn bản không chết được."
Tiêu Trần gật đầu, xem ra Tiêu Dao Cảnh này cũng gần giống như Ngụy Đế.
Thiếu niên chợt nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng rồi, cảnh giới này có một khả năng đặc biệt gọi là đe dọa."
Thiếu niên nói xong, đột nhiên nhìn thẳng vào Tiêu Trần.
Một luồng uy áp khủng bố giáng thẳng xuống, khác với uy áp do chênh lệch cảnh giới giữa các tu sĩ, luồng uy áp này kinh khủng và trực tiếp hơn.
Điều này giống như một con rồng khổng lồ đối mặt với một con kiến, không đề cập đến thực lực chênh lệch, đó là loại áp bách có thể thấy tp về mặt khối lượng.rực tiế
"Ủa? Tại sao cậu không có phản ứng gì cả?" Nhìn thấy Tiêu Trần thờ ơ trước uy áp của mình, thiếu niên hơi nghi hoặc gãi đầu.
Tiêu Trần liếc mắt: "Anh làm gì thế? Dọa người à?"
"Được rồi, có vẻ vô dụng với cậu thì phải." Thiếu niên bất đắc dĩ kéo tóc, nói tiếp: "Sự đe dọa này là cảm giác áp bách khi võ thể đại thành mang lại. Nếu đối thủ quá yếu, có thể đập phát chết luôn."
"Để làm đéo gì, chỉ có thể bắt nạt gà yếu thôi." Tiêu Trần trả lời thẳng.
"Hình như là vậy." Thiếu niên gật gật đầu, chưa từ bỏ ý định nói: "Nhưng cậu có thể dùng nó để hù dọa người khác đó, trâu bò lắm."
Tiêu Trần suýt chút nữa cười ra tiếng: "Trâu bò cái rắm ấy, hù dọa mấy đứa nhãi nhép linh tinh thì có ích lợi gì, còn cảnh giới cuối cùng thì sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Trần. Thiếu niên hất cằm đắc ý nói: "Cảnh giới cuối cùng là Võ Thần Cảnh. Từ xưa đến nay, có lẽ chỉ có hai ba người tiến vào cảnh giới này. Tôi là người mạnh nhất đó."
Khi thiếu niên nói điều này, đôi mắt đầy sao nhỏ, giống như một đứa trẻ đang khoe thành tích của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ khờ khạo ngây ngô của thiếu niên, trong lòng Tiêu Trần không khỏi thở dài.
Bởi vì Tiêu Trần thực sự không thể hiểu được sư phụ nhà mình, lúc tàn bạo thì giống như một Đại Ma Đầu siêu cấp, lúc ngây thơ thì giống như một đứa trẻ.
"Dạ, dạ, sư phụ đại nhân là đỉnh nhất." Tiêu Trần qua loa phối hợp với thiếu niên.
"Hê hê, đúng thế!" Thiếu niên vui vẻ xoay vòng quanh Tiêu Trần.
"Đừng xoay nữa." Tiêu Trần nhức hết cả đầu.
"Ò!" Thiếu niên nghe lời dừng lại, nói tiếp: "Võ Thần Cảnh là đỉnh phong của võ phu, sương mù là màu đỏ. Về phần thực lực, hê hê, đè bẹp tất cả luôn."
Tiêu Trần gật đầu, Võ Thần Cảnh gần như tương ứng với Đại Đế.
"Vậy tôi phải làm gì bây giờ?" Tiêu Trần hỏi.
Thiếu niên suy nghĩ một chút nói: "Đánh nhau đi, thân thể của cậu tuy rất mạnh, nhưng lại giống như bình đồng vừa mới đổ, cần phải cẩn thận đánh bóng."
"Cậu phải hiểu thân thể của mình, sau đó tận dụng mọi bộ phận. Đối chiến, đặc biệt là trận chiến sinh tử là cách nhanh nhất để hiểu rõ cách xử lý thân thể."
"Về phần cảnh giới, không cần cố ý theo đuổi. Với cường độ thân thể của cậu, ba cảnh giới đầu tiên chỉ là chuyện nước chảy thành sông thôi."
Tiêu Trần gật đầu: "Cùng ai đánh nhau? Với anh à?"
Thiếu niên lắc đầu nói: "Làm sao cậu có thể đánh bại sư phụ được? Là sư phụ, tôi giao cho cậu nhiệm vụ đầu tiên, đi ra khỏi núi Côn Luân, hê hê."
Nhìn thấy bộ dạng cười hì hì của thiếu niên, Tiêu Trần nổi da gà toàn thân, hỏi: "Dãy núi Côn Luân lớn bao nhiêu?"
"Rất lớn, lớn lắm, to như thế này này." Thiếu niên giơ hai tay lên, khoa trương vẽ các vòng tròn.
"Đệch..." Mí mắt Tiêu Trần giật giật, nhưng nghĩ cái tên thiểu năng đối diện là sư phụ của mình, bèn nuốt xuống mấy tiếng mắng chửi kinh điển trên miệng.
"Có một số sinh linh không rõ bị giam giữ ở đây, cậu phải cẩn thận đó!" Thiếu niên kéo tay Tiêu Trần, lo lắng nói.
"Anh đừng kéo tay tôi nữa được không?" Tay bị một thằng con trai to lớn lôi lôi kéo kéo, Tiêu Trần sởn cả gai ốc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận