Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 766: Chết đi đồ chó (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Bước vào trong ánh sáng rực rỡ, một mảnh núi non bao la hùng vĩ không ngớt xuất hiện trước mặt.
Đến Bất Quy sơn rồi.
Bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, không hung hiểm như trong truyền thuyết.
Ngọn núi tươi tốt um tùm đột nhiên chấn động một cách khó hiểu, một âm thanh ầm ầm đột nhiên vang lên.
"Sơn Thần đại nhân trở về rồi."
Giống như kích nổ một loạt bom, sau âm thanh này là một tiếng gầm thét hùng hồn, vang vọng khắp trời đất.
"Sơn Thần đại nhân trở về rồi."
"Sơn Thần đại nhân trở về rồi."
Thanh âm hào hùng truyền khắp thiên địa.
Những mảnh núi lớn, vào lúc này, thực sự đứng lên bắt đầu đi về phía Tiêu Trần.
Trên đỉnh núi, những bóng đen như dòng nước cuồn cuộn lao xuống, dày đặc như thủy triều dâng lên mãnh liệt.
Nguyên một đám thân ảnh kỳ lạ xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Có đá mọc ra tay chân, có lợn rừng chơi với rắn, có người kỳ quái mặt xanh... Có đủ thứ, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng, không có thứ gì không thể nhìn thấy.
Đây là những sơn quỷ trong Bất Quy sơn, Bất Quy sơn trải dài trăm ngàn dặm, sơn quỷ đâu chỉ vài vạn.
Thế lực đáng sợ này chỉ nghe mệnh lệnh của Sơn Thần Bất Quy sơn.
Hơn nữa những thứ này cực kỳ khó đối phó, không chỉ mạnh mẽ, mà còn gần như không thể phá hủy.
Chỉ cần để chúng chạm vào những ngọn núi lớn, muốn giết ai trong số chúng đều vô cùng khó khăn.
Nếu Lưu Tô Minh Nguyệt bằng lòng, cô có thể đưa hàng tỷ vạn sơn quỷ ra khỏi Bất Quy sơn, rời khỏi Bất Quy lộ, giết chất bất kỳ một Đại Thế Giới nào mà không có Đại Đế.
Sơn quỷ dày đặc ào ào lên như thủy triều.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc này, cuối cùng Lưu Tô Minh Nguyệt cũng thở ra một hơi dài.
Bất Quy sơn là một nơi rất đặc biệt trong Bất Quy lộ, nằm vắt ngang giữa Bất Quy lộ và chia Bất Quy lộ ra làm hai.
Dùng Bất Quy sơn làm giới hạn, phía đông là nửa đầu của Bất Quy lộ, phía tây là nửa sau.
Bất Quy sơn là nơi an toàn duy nhất trên Bất Quy lộ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không chọc giận hàng tỷ sơn quỷ kia.
Những bóng sơn quỷ như thủy triều vây chặt đám người Tiêu Trần, líu ríu hỏi han ân cần khiến đầu Tiêu Trần hơi đau.
"Tránh ra hết cho ông đây."
Một âm thanh như sấm sét đột nhiên vang lên, sau đó một số lượng lớn sơn quỷ bay lên trời.
Một tráng hán cao năm thước, toàn thân đều là vỏ cây xanh giống như một cỗ chiến xa, gầm thét đánh tới.
Tất cả những con sơn quỷ khác trên con đường đều bị đâm trúng bay ra ngoài.
"Lục Liễu đại nhân."
Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ vẫy tay với tráng hán.
Tráng hán được gọi là Lục Liễu nhìn thấy Lưu Tô Minh Nguyệt vẫy tay với mình, nước mắt trào ra ngay tại chỗ.
"Oa, cục cưng của ta, cuối cùng con cũng đã trở lại, con không biết bao nhiêu năm nay ta trải qua như thế nào đâu."
Lục Liễu đi tới chỗ Tiêu Trần, liếc mắt nhìn Tiêu Trần, cẩn thận nâng Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngồi trên đầu Tiêu Trần lên.
Nhìn thấy tên này Tiêu Trần liền khó chịu, Lục Liễu là đại thủ lĩnh của dãy núi phía đông này, tu vi không sâu thể lường.
Tiêu Trần đoán tên này hẳn là đang ở Ngụy Đế Cảnh.
Tiêu Trần và Lục Liễu luôn ghét nhau, tất cả đều liên quan đến Lưu Tô Minh Nguyệt.
Lưu Tô Minh Nguyệt được nuôi dưỡng bởi Lục Liễu, ông ta có thể được coi là cha của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Mà Tiêu Trần này đã lừa Lưu Tô Minh Nguyệt ra khỏi Bất Quy sơn.
Tương đương với việc một ông cụ vất vất vả vả nuôi một chậu hoa, đợi đến khi hoa sắp nở rộ liền bị một tên trộm đến ẵm luôn cả hoa lẫn chậu.
Lục Liễu nhìn Tiêu Trần, giống như cha vợ tương lai nhìn con rể của mình, bất kể ông ta nhìn như thế nào cũng đều không vừa mắt.
"Lão già kia, ông nhìn cái gì?" Tiêu Trần nhếch môi, lộ ra một cái răng nanh nhọn.
"Nhìn cậu làm quái gì." Lục Liễu trêu chọc Lưu Tô Minh Nguyệt trong tay, lại liếc mắt nhìn Tiêu Trần.
"Ài ôi, đường đường là Đại Đế, sao lại ra nông nỗi này, ha ha, thế mà lại có truyền thừa của cương thi, còn có răng năng, ha ha, cười chết ông đây rồi?"
Nói đến đây, Lục Liễu phá lên cười.
Tiêu Trần rất muốn xé nát cái miệng của tên này, nhưng bây giờ hắn thực sự không thể đánh bại tên này, hắn cũng không có thời gian để đấu võ mồm với tên già này nữa.
"Minh Nguyệt, Sơn Thần Ngọc có thể chữa khỏi cho họ không?"
Tiêu Trần nhìn Tu Xà người gần như đã chết, cùng với Xích Điệp, hỏi.
Vẻ mặt của Lưu Tô Minh Nguyệt có chút buồn bã: "Tu vi càng cao, tác dụng của Sơn Thần Ngọc càng yếu. Ở dưới Thần Nhất Cảnh, bọn họ có thể sống lại, nhưng bọn họ đều là đại năng nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh, nếu như cứu sống được, có lẽ tu vi cũng sẽ không còn. "
Tiêu Trần gật đầu: "Trước tiên cứu bọn họ đi, có như thế nào sau này hẵng nói!"

Bình Luận

0 Thảo luận