Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1620: Sơn cốc quỷ dị

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần nghe thấy bỗng sửng sốt, câu này sao lại quen tai thế nhỉ, lão tổ nhà họ Mạc hình như cũng đã nói câu này thì phải.
"Không đúng." Tiêu Trần đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Lão tổ nhà họ Mạc tiến vào Vận Mệnh Thiên Quốc, uống một chén trà, sau đó liền đại thành cảnh giới.
Ngoài trà Ngộ Đạo, chỉ sợ không có thứ gì khác có công năng này.
Nói cách khác, lão tổ nhà họ Mạc khi mới bước chân vào Vận Mệnh Thiên Quốc đã đến đây.
Ông ta đã uống trà, có lẽ đã từng tiếp xúc với chủ nhân của ngôi nhà tranh này, rất có thể lão tổ nhà họ Mạc đã nhìn thấy dòng chữ khắc trên bàn này.
Nói cách khác, những lời mà lão tổ nhà họ Mạc để lại đã thực sự được nhìn thấy ở ngôi nhà tranh này.
Vì lời này không phải do lão tổ nhà họ Mạc bịa ra, vậy thì nhìn tình hình nơi đây, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó không hay.
Nhưng đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến chủ nhân của ngôi nhà tranh không thể quan tâm đến trà Ngộ Đạo, một thần vật tuyệt thế như vậy.
"Ai?"
Lúc này, khí cơ của Cửu Vĩ Yêu Hồ đột nhiên bộc phát, hồ hỏa xanh lam lao thẳng ra ngoài cửa.
Tiêu Trần lập tức định thần lại, nhưng chỉ thấy một bóng đen, thoáng cái lướt qua ngôi nhà tranh.
"Uỳnh!"
Hồ hỏa ầm ầm nổ tung ở sơn cốc cách đó không xa, những ngọn núi không nhỏ lắm xung quanh lập tức bị sang bằng.
Sóng khí khủng bố gào thét tuôn đến, toàn bộ sơn cốc rơi vào tai họa cực lớn.
"Tỷ tỷ cứu tôi với." Tiêu Trần rất tự giác ôm lấy vòng eo nhỏ thon thả của Cửu Vĩ Yêu Hồ.
"Bốp bốp bốp..."
Cửu Vĩ Yêu Hồ bị ôm, cả người như bị điện giật.
Mặt của Cửu Vĩ Yêu Hồ vừa lấy lại tinh thần đỏ bừng, nắm tay nhỏ nhắm thẳng vào mặt Tiêu Trần chào hỏi.
Tiêu Trần giống như một cậu bé đầu sắt, nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Chịu đựng, ông đây sẽ cứng rắn chịu đựng.
Sau khi sóng khí biến mất, Tiêu Trần cũng bị đánh u đầy đầu, trông giống như Phật tổ.
"Ah, đời này của tôi thật đáng giá." Tiêu Trần nhe răng cười, miệng đầy bọt máu, giống như một tên đần.
"Cậu còn muốn ôm tới khi nào?" Mí mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ điên cuồng nhảy lên.
"Ah, haha..." Tiêu Trần ngượng ngùng cười cười, rất không tình nguyện buông lỏng tay ra.
Tiêu Trần xoa hai tay vào nhau: "Vừa mềm vừa co giãn."
"Cậu..." Cửu Vĩ Yêu Hồ che trán, coi như chịu thua sự vô liêm sỉ của tên này.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn về phía xa, thần thức bộc phát, bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng ngay sau đó, lông mày Cửu Vĩ Yêu Hồ dần dần nhíu lại: "Chạy rồi?"
"Vừa rồi cậu có nhìn thấy đó là cái gì không?" Cửu Vĩ Yêu Hồ hỏi.
Tiêu Trần ôm đầu đầy cục u, lúc lắc như trống bỏi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn sơn cốc bị san bằng thành bình địa, trong lòng có chút bất an.
Còn lúc này Tiêu Trần trở lại ngôi nhà tranh, xoay người quanh bàn, nhìn chằm chằm vào hai hàng chữ kia.
"Chữ này có vấn đề gì à?" Cửu Vĩ Yêu Hồ tò mò hỏi.
Tiêu Trần sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Chữ này thật là mẹ nó xấu xí, giống như mèo cào chó cắn vậy."
"Phụt... Cậu..." Cửu Vĩ Yêu Hồ cảm giác mình sắp phát điên rồi.
"Hình như mấy chữ này không phải viết cùng lúc." Tiêu Trần nhìn hai hàng chữ nhẹ nhàng gật đầu.
Cửu Vĩ Yêu Hồ chẳng thèm phản ứng tên này nữa, bắt đầu lục tung khắp nhà để xem có tìm được thứ gì hữu ích không.
"Đây là nơi tốt nhất" mấy chữ này rất mờ nhạt, gần như sắp biến mất.
Còn "đây là nơi tồi tệ nhất" mấy chữ này lại rất rõ ràng, chắc là được khắc lên sau đó.
"Có vẻ như chủ nhân của ngôi nhà tranh này đã ở đây rất lâu mới phát hiện ra chuyện gì đó nên mới khắc câu sau."
"Rốt cuộc tình huống gì vậy trời? Cái bóng vừa rồi là cái quái gì vậy?"
Tiêu Trần bước ra khỏi ngôi nhà tranh, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Không biết từ bao giờ, sơn cốc bị Cửu Vĩ Yêu Hồ san bằng thành bình địa đã khôi phục trạng thái ban đầu.
"Có chuyện gì vậy?" Cửu Vĩ Yêu Hồ trông thấy cảnh này, lông mày nhăn lại rất sâu.
"Nghe đi!" Tiêu Trần nhắm mắt lại.
"Nghe cái gì?" Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng nhắm mắt lại, thần thức cực tốc lan tràn.
Nhưng nghe một hồi lâu lại không nghe thấy gì.
"Nghe được cái gì rồi hả?" Tiêu Trần hỏi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ trừng mắt nhìn Tiêu Trần: "Không nghe thấy cái gì cả."
Tiêu Trần cười nói: "Không nghe thấy là đúng rồi."
"Không nghe thấy là đúng rồi là gì?" Cửu Vĩ Yêu Hồ nói xong, đột nhiên phản ứng lại.
Đúng vậy, tại sao không nghe thấy cái gì cả.
Nơi non xanh nước biếc phải có tiếng chim hót hoa nở mới đúng.
Không chỉ không có chim hót, thậm chí không có tiếng côn trùng kêu, yên tĩnh quỷ dị.
Lúc trước có Tiêu Trần nói bô bô không ngừng nên không nhận ra có gì không đúng.
Bây giờ Tiêu Trần đã an tĩnh lại, lúc này mới phát hiện nơi này yên tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn không có một chút âm thanh nào.

Bình Luận

0 Thảo luận