Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2069: Vĩnh Trụy

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
"Vô pháp đến chân thực, con mẹ nó."
Bộ xương bạch ngọc mắng một câu, quay đầu nhìn lĩnh vực chỗ Tiêu Trần ma tính.
Tình huống của Tiêu Trần ma tính cũng không lạc quan, bởi vì công kích trọng điểm của Nho Sinh và người cua đúng là Tiêu Trần ma tính.
Hơn nữa ban nãy đánh phá lĩnh vực của chị em Thánh Quang, mặc dù Tiêu Trần ma tính xông phá lĩnh vực của các cô, thế nhưng lĩnh vực của Tiêu Trần ma tính cũng bị phá hư ít nhiều.
"Tôi giúp cậu giải quyết hai tên, còn dư lại chính cậu đối phó."
Bộ xương bạch ngọc hét lớn một tiếng, chấn xiềng xích đen trên người.
Toàn bộ xiềng xích đen trở về trong lĩnh vực của Tiêu Trần ma tính, coi như là Tiêu Trần ma tính khôi phục được miếng.
"Đa tạ."
Nhân dịp đụng nhau, Tiêu Trần ma tính bớt thời giờ gật đầu với bộ xương bạch ngọc.
"Khách khí quái gì với tôi chứ!"
Bộ xương bạch ngọc cười ha ha một tiếng, trên xương trắng sáng đột nhiên hiện ra vô số hình ảnh khiến thần hồn người ta sợ hãi.
"Một đám nghiệp chướng khinh nhờn tử vong, ngày hôm nay ta phải khiến tụi mi tôn trọng tử vong chút."
Bộ xương bạch ngọc điên cuồng gào thét chấn kinh hư không, ngay sau đó toàn bộ thân hình bỗng nhiên nát vụn.
"Chương cuối tử vong, tự liệt - vong giả quốc độ."
Từng đợt tiếng kèn ầm ầm to đến cực điểm, lại có thể hấp thu được mọi thứ ở trong lỗ đen vang lên.
Sau đó một cánh cửa cổ xưa màu đen hiện ra trong lỗ đen.
Lúc này dị biến lại xảy ra, một cái tuyến dài tinh quang cực kỳ nhỏ từ bên trên buông xuống, quất lên trên cánh cửa lớn màu đen sắp mở ra đó.
"Vô Ưu thành chủ, tay ngươi dài quá ha."
Cửa lớn màu đen bị tuyến dài tinh quang quất cho đóng lại, tiếng giận dữ của bộ xương bạch ngọc vang vọng toàn bộ tinh không.
Nhưng mà bộ xương bạch ngọc vẫn chưa được đáp lại.
Giọng bộ xương bạch ngọc ngày càng luống cuống: "Ngươi không dám xuống đây, ta cũng không dám đi tới, tốt, như vậy sau một nghìn Tử Vong Luân Tế rồi chúng ta gặp lại."
"Tiểu tử, có người nhúng tay vào, tôi không giúp cậu được nữa, thế nhưng tôi có thể cho cậu một sân khấu lớn hơn."
"Oành!"
Giọng bộ xương bạch ngọc hạ xuống, cửa lớn màu đen ấy trong nháy mắt tiêu tán biến mất.
Vẫn còn trông cậy vào bộ xương này giúp mình một chút, hiện tại ngược lại còn không làm được chuyện gì đã bị đánh trở về.
Mà trong lỗ đen, cái tuyến dài tinh quang rủ xuống từ trên không quất thẳng về phía Tiêu Trần ma tính.
Trong tuyến dài tinh quang ẩn chứa một loại sức mạnh chưa từng thấy qua.
Không đúng, phải nói lúc trước Tiêu Trần ma tính từng chứng kiến loại sức mạnh này ở tế đạo.
Hơn nữa, Tiêu Trần ma tính suýt chút nữa là bắt được loại sức mạnh ấy.
Thế nhưng suýt chút nữa, cũng chỉ là suýt chút nữa.
Cái suýt chút nữa ấy chỉ sợ cũng là khác nhau một trời một vực.
Tiêu Trần ma tính nhìn tuyến dài tinh quang kia mà toàn thân nổi đầy da gà, tín hiệu cực kỳ nguy hiểm xuất hiện trong lòng.
Lúc này nguy cơ của Tiêu Trần ma tính đạt đến đỉnh điểm, không chỉ phải đối mặt với công kích của Nho Sinh và người cua, mà còn phải đối kháng với tuyến dài tinh quang sắp đánh tới.
Đó là một tử cục.
Lựa chọn đối kháng Nho Sinh và người cua, như vậy mình cũng sẽ bị tuyến dài tinh quang quất chết.
Lựa chọn đối kháng với tuyến dài tinh quang, như vậy mình cũng sẽ bị Nho Sinh và người cua xông nát.
Vận khí tại thời khắc này, cuối cùng vẫn không đứng về phía Tiêu Trần ma tính.
Nhưng mà lúc này Tiêu Trần ma tính đã từ từ nhắm hai mắt lại.
Hắn từ bỏ à?
Không, đương nhiên là không thể nào, trong từ điển của Tiêu Trần ma tính không hề có hai chữ từ bỏ đó.
Mặc dù có chết, hắn cũng pahri cắn xuống một miếng thịt của đối thủ.
"Đao."
Tiêu Trần ma tính vươn tay trái của mình.
Thanh mộc đao bị ẩn dấu thật lâu, thanh mộc đao dính máu tươi của người câu cá, lúc này rốt cục hiện thân, về tới trong tay Tiêu Trần ma tính.
Đao tay trái.
Cho dù là Tiêu Trần nào, sức mạnh lợi hại nhất mãi mãi cũng là đao tay trái ấy.
"Vĩnh Trụy Thiên Chinh."
Tiêu Trần ma tính bỗng nhiên trợn mắt, dùng hết sức lực toàn thân hung tợn chém ra mộc đao.
"Bịch, bịch, bịch, bịch..."
Trong toàn bộ lỗ đen bắt đầu vang lên tiếng trầm đục bất quy tắc.
Cảnh khiến người ta kinh hãi xảy ra, tất cả mọi thứ, dưới nhát đao ấy đều bắt đầu rơi xuống hết.
Tinh thần, hư không, lĩnh vực, thậm chí cả tuyến dài tinh quang ấy cũng thay đổi phương hướng, bắt đầu rơi xuống.
Tất cả mọi thứ, rơi xuống trong lỗ đen không có điểm cuối này.
Tiêu Trần ma tính ngẩng đầu nhìn bóng tối vô tận, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Tạm biệt..."
Tiêu Trần ma tính dùng hết chút sức lực cuối cùng, lại lần nữa vung đao chém tới.
"Tiến một đao, lùi một đao, ai có thể cản đao! Sớm cũng giết, muộn cũng giết, dù sao đều giết, không bằng, giết nhanh."
m thanh to và mờ ảo vang lên.
"Nhất Đao Khoái Sát."
Tại thời khắc cuối cùng này, Tiêu Trần ma tính dùng đao thức mình lĩnh ngộ ra đầu tiên.

Bình Luận

0 Thảo luận