Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 935: Ngươi có buồn nôn không hả (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Tiêu Trần nhân tính nhìn thần mộc trong tay đã ngắn đi một ít, lại nhìn vào cái miệng không ngừng chuyển động của Tiêu Trần ma tính...lệ rơi đầy mặt.
"Con mẹ nó cậu ăn thật đấy à! Nhổ ra cho ông, thứ đồ chơi này có thể ăn được hả?"
Bây giờ Tiêu Trần nhân tính thật sự muốn cắn chết tên mất nết này.
Tiêu Trần ma tính phun ra một đống chất lỏng sền sệt, đặt ở trong tay mình.
Cuối cùng thì động tác còn khiếp hơn đã xuất hiện rồi.
Tiêu Trần ma tính nhấc tay nhét thẳng đống nhão nhão dính dính này vào miệng Tiêu Trần nhân tính.
"Tôi giúp cậu nhai rồi đấy. Thứ này có thể ăn được, nó có thuộc tính hỏa cực mạnh kỳ mạnh, có thể đốt cháy các tạp khí trong cơ thể lẫn tinh thần, cường thân kiện thể."
"Oà..."
Tiêu Trần nhân tính oa oa khóc lớn: "Không thích đâu, cậu có bệnh à."
Nhìn thấy Tiêu Trần nhân tính nước mắt giàn giụa, Tiêu Trần ma tính ngẩn người.
"Thứ này có thể ăn được thật đấy." Tiêu Trần ma tính chưng ra vẻ mặt vô cùng đảm bảo, nói.
"Tôi đệt tổ tông nhà cậu, đây là vấn đề có thể ăn được hay không hả?" Tiêu Trần nhân tính che miệng, nhìn thứ nhớp nháp này là trong đầu hắn lại có cả ngàn chữ fu* k chạy rầm rập.
"Cậu vứt nó đi ngay cho tôi, nếu không tôi cắn chết cậu bây giờ, nhanh lên." Tiêu Trần nhân tính gào lên, vẻ mặt rất chi là dữ tợn.
Tiêu Trần ma tính đảo mắt, phất tay liền ném thứ này ra xa.
"Mẹ kiếp, lau tay ngay cho tôi."
Nghĩ đến chuyện con hàng này còn thích dùng tay nghịch răng nanh của mình, Tiêu Trần nhân tính lập tức cảm thấy ớn lạnh hết cả người.
Ma tính Tiêu Trần lắc lắc tay, hơi mất kiên nhẫn nhíu mày.
Sau đó, khoảng không xung quanh bắt đầu rung lắc liên tục. Từng mảng từng mảng thủy triều đen kịt bỗng dưng xuất hiện, lao thẳng tới chỗ bọn họ
Đầu óc Tiêu Trần nhân tính chết máy tại chỗ: "Chỉ bảo cậu đi rửa tay thôi mà. Con mẹ nó, cậu triệu hoán Tử Triều ra làm chó gì?"
"Rửa tay đấy thôi!" Tiêu Trần ma tính trả lời như đúng rồi.
Sau đó hắn hơi cúi người, đưa tay vào trong hắc triều khuấy động vài lần.
"Phốc..."
Tiêu Trần nhân tính thật sự muốn bổ đầu con hàng này ra, để xem bên trong là cái giống gì.
Không phải là chỉ rửa tay thôi à, có cần phải triệu hoán dị thủy hàng đầu ra không hả?
Tiêu Trần ma tính nghiêm túc rửa tay hỏi: "Cậu không thích ăn cái này, vậy muốn ăn gì?"
"Ông đây có phải quái vật đâu, sao cậu lại nghĩa là tôi muốn ăn thứ quái quỷ này chứ!"
Tiêu Trần nhân tính thật sự cạn khô cả lời, phồng mang trợn mắt, tức giận nói: "Tôi muốn ăn bánh bao lớn, loại do mẹ tôi làm, da mỏng thịt nhiều í."
Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của Tiêu Trần nhân tính, không biết ma xui quỷ khiến gì mà Tiêu Trần ma tính lại gật đầu.
Hắn phất tay, tử triều lập tức rút đi. Sau đó mắt phải của hắn xuất hiện một vòng xoáy, một con quạ từ trong đó nhảy ra.
"Ơ, đây không phải là Tiêu Mỹ Lệ à? Lâu lắm rồi mới gặp!"
Tiêu Mỹ Lệ vừa mới thò mặt ra, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị Tiêu Trần nhân tính túm chân.
"Đại... Đại... Đại Đế, cứu mạng!" tiếng gào thảm thiết như heo bị chọc tiết của Tiêu Mỹ Lệ vang vọng khắp hư không.
Tiêu Trần nhân tính vui vẻ túm chân cô ta, sau đó vung vẩy xoay tròn hừng hực khí thế.
Đúng là một hình ảnh rất chi là thú vị.
Mấy bạn nhỏ bên cạnh Tiêu Trần ma tính đều rất sợ lão lưu manh nhân tính này. Ngược lại bạn bè Tiêu Trần nhân tính lại sợ đại ma đầu Tiêu Trần ma tính này thấy mẹ luôn.
Tiếng hét thảm của Tiêu Mỹ Lệ mãi vẫn không dứt, giống y như một cô gái nhỏ bị cả đám đàn ông cao to đen hôi chà đạp.
Tiêu Trần ma tính mặt không đổi sắc nhìn hai đứa dở hơi này náo loạn, không có ý định ngăn cản Tiêu Trần nhân tính.
Sau khi vung xong Tiêu Trần nhân tính lại đè Tiêu Mỹ Lệ ra, chọc chỗ này một chút, kéo chỗ kia một chút.
"Oa... Tôi còn chưa thành niên đâu, ngài mau thả tôi ra đi!" Tiêu Mỹ Lệ khóc ầm lên.
Tiêu Trần nhân tính tò mò nhìn vào đôi mắt vốn trong veo của Tiêu Mỹ Lệ, cười nói:
"Huyết mạch Độ Thiên Nha của cô thức tỉnh ngày càng nhiều nhỉ, không tệ đâu, muốn cùng tôi lăn lộn không?"
"Không muốn." Tiêu Mỹ Lệ từ chối không chút do dự.
"Oa... Cứu mạng đi."
Mười phút sau, cuối cùng Tiêu Mỹ Lệ cũng thoát khỏi ma trảo. Cô ta lập tức nhảy lên vai Tiêu Trần ma tính đứng, nước mắt nước mũi dòng dòng, nhìn rất chi là oan ức tủi thân.
Cô ta vẫn không thể hiểu nổi, tại sao trên đời này lại có một Đại Đế lưu manh như vậy.
"Mỹ Lệ, tìm thử xem quanh đây có tinh cầu chứa sinh linh nào không."
Tiêu Trần ma tính gõ nhẹ lên đầu Tiêu Mỹ Lệ.
"Dạ!" Tiêu Mỹ Lệ tủi thân đáp lại.
Cô nàng đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số quạ đen bay khắp bốn phương tám hướng.
"Đúng rồi, con nhóc béo Thôn Thôn không đi cùng cậu à?"
Tiêu Trần nhân tính rảnh rỗi không có việc gì làm, lại bắt đầu hỏi sang chuyện khác.

Bình Luận

0 Thảo luận