Bùn nhão rơi xuống được bao phủ bởi vô số phù văn kỳ lạ, những phù văn không ngừng nhấp nháy, tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ.
"Có người nào đó đang tạo ra thế giới, những quy tắc mới đang được hình thành, đi thôi." Vẻ mặt Nho Sinh thay đổi, trong tay xuất hiện một cây bút lông vàng, vẽ một vòng tròn trước mặt.
Vòng tròn vàng bao quanh Nho Sinh và vòng chủ người Cua, sau đó vòng tròn này lập tức bóc ra một phần không gian.
Hai bóng dáng trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.
...
Hàng ngàn dặm cách xa mộ Ma Khôi, người Cua và Nho Sinh xuất hiện trên bầu trời không bị ảnh hưởng gì.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Hắn ta tỉnh thật rồi sao?" Người Cua nhíu mày.
Nho Sinh lắc đầu: "Hắn ta có tồn tại hay không lại là chuyện khác. Dù sao đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi."
"Vậy anh giải thích chuyện này như thế nào?" Người Cua chỉ vào thiên địa đang đảo lộn ở phương xa hỏi.
"Có gì khó lắm đâu?" Nho Sinh lắc đầu: "Chỉ cần tôi và anh cố gắng hết sức thì cũng có thể làm được việc này."
Vẻ mặt người Cua vẫn u sầu: "Không biết gần đây có chuyện gì xảy ra, hình như toàn bộ Đại Địa Vô Tận đều không bình yên."
Nho Sinh gật gật đầu, nhìn một hồi: "Hay là chúng ta trở về nói rõ với chủ thượng đi."
Hai người không nói đến Tiêu Trần, bởi vì theo bọn họ, trong thế giới đảo lộn đó, Tiêu Trần nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.
...
Quả thực, giờ phút này nguy cơ của Tiêu Trần không kém gì khi đối mặt với hai vị Tôn Giả nhỏ.
Quy tắc kỳ quái bị đại địa lôi cuốn hòa tan, nếu như chạm vào chỉ sợ cả người sẽ lập tức bị nóng chảy.
Tiêu Trần cẩn thận tránh né đám "bột nhão" đang chảy xuống, cảm nhận được khí tức của người Cua và Nho Sinh, sau khi xác nhận rằng hai tên đó đã đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nguy cơ giờ mới chỉ bắt đầu, các quy tắc trong thế giới lộn ngược này cực kỳ hỗn loạn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, hàng chục vết nứt không gian khác nhau đã hình thành, loại vết nứt không gian này, quỷ biết nó dẫn tới đâu.
Với trạng thái hiện tại của Tiêu Trần, nếu không giải phóng sức mạnh Đại Đế, lỡ như bị hút vào, thì cuối cùng kết cục sẽ là thập tử vô sinh.
May mắn thay, người Tiêu Trần khá nhỏ, thân thủ cũng khá nhanh nhẹn nên không bị đám bột nhão đó dính vào người.
Những vết nứt không gian đó rất phiền phức, cũng may Tiêu Trần đã có kinh nghiệm phong phú đối phó với mấy loại chuyện này. Dù sao không gian cũng là sở trường của Tiêu Trần thần tính. Để có thể bắt được nhóc đáng yêu, Tiêu Trần đã nghiên cứu rất nhiều về thứ này.
Không biết ở đây bao lâu, nhưng không gian này cuối cùng cũng lắng xuống.
Lau mồ hôi xong, Tiêu Trần thở ra một hơi thật dài, trong lòng đột nhiên xuất ra khí lực, nằm xuống mặt đất còn chưa khô.
Mặc dù không bị thương, nhưng tinh thần căng thẳng trong một thời gian dài và áp lực làm sai một tí là phải đến chơi với Diêm Vương, gần như khiến trái tim Tiêu Trần tan vỡ.
May mắn thay, toàn bộ thế giới đã ổn định lại, quy tắc hỗn loạn cũng dần dần trở nên trật tự, mọi thứ đều bình tĩnh lại.
Lúc này, trạng thái của thế giới này rất chi là kỳ lạ.
Đại địa lộn ngược gần như đã tan chảy hết, chỉ còn lại lớp vỏ, còn dưới chân phủ một lớp "bùn nhão" ảm đạm, nơi đây đã trở thành một đại địa mới.
Theo phỏng đoán của Tiêu Trần, thế giới mới này trông giống như một cái vỏ trứng, bởi vì đại địa bị đảo lộn không tan chảy hoàn toàn mà còn một lớp vỏ vẫn còn sót lại.
Những đại địa tan chảy này rất giống lòng trắng trứng nên mộ Ma Khôi chính là lòng đỏ trứng.
Bước trên nền đất mềm nhũn còn chưa trở nên vững chắc, Tiêu Trần cảm thấy trí tưởng tượng của mình quả thực tuyệt cú mèo lắm luôn.
"Hắc hắc hắc, nào dưa leo bé nhỏ của ông đây thật là thông minh. Sau này ai dám gọi ông là bao cỏ, ông đánh nát đầu nó thành từng mảnh..." Tiêu Trần cười đắc ý, chuyện lần trước hình như không ảnh hưởng gì đến tên này.
Phải nói cái thần kinh của tên này lớn thật.
Sau khi nằm xuống lấy lại một chút sức lực, Tiêu Trần cuối cùng đã có thể đứng dậy.
"Có thể xông ra ngoài không nhỉ?"
Nhìn bầu trời chỉ còn một lớp vỏ, Tiêu Trần thử lao lên.
Thế nhưng vừa mới lao lên được vài chục mét, Tiêu Trần đã rơi thẳng xuống, đầu to chổng ngược chui xuống đất.
Cũng may là mặt đất không cứng lắm, nếu không có lẽ cái đầu của hắn sẽ bị kẹp vào cổ luôn rồi.
"Con mẹ nó, phiền phức ghê."
Tiêu Trần rút đầu ra, di chuyển một chút, lúc này mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Lúc trước, khi thế giới tan chảy, các quy tắc hỗn loạn, mọi thứ rối loạn, hắn chưa nhận ra điều đó.
Bây giờ thế giới mới này đã thành hình, các quy tắc đã hoàn tất, Tiêu Trần vậy mà lại biến thành một tên gà què, không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận