Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 983: Thù lao.

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tiêu Trần ma tính cắt thụ tâm cực kỳ cứng rắn thành hai, sau đó ném đoạn lớn hơn cho cô gái.
Cô gái xinh đẹp giật nảy cả mình, luống cuống tay chân đỡ lấy thụ tâm.
Cảm nhận được sức mạnh nóng bỏng dồi dào trong đó, cô ta không dám tin vuốt vuốt mặt mình.
"Cái này... Cái này... là cho tôi ư?"
Tiêu Trần ma tính khẽ gật đầu: "Đây là thù lao của cô, cũng là điểm mấu chốt để luyện hóa ba ngôi sao này."
Cô gái xinh đẹp thấy mình giống như đang nằm mơ. Thiên Minh thụ là thần thụ Thái Cổ, có thể kết hợp mặt trời với sao.
Bên trong loại thần thụ này ẩn chứa sức mạnh thuộc tính hỏa không thể đo lường được.
Đối với Đại Bạo diễm mà nói, đây đúng là một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
"Được." Cô gái xinh đẹp đồng ý không chút do dự.
"Bắt đầu đi."
Tiêu Trần ma tính giao phần còn lại của thụ tâm cho Tiêu Trần nhân tính: "Cậu có thể dùng phần còn lại để luyện thể, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian."
Tiêu Trần nhân tính cầm lấy thụ tâm lẩm bẩm: "Cậu muốn thiêu chết tôi đấy à, thứ đồ chơi này tôi có thể dùng được chắc?"
Tiêu Trần ma tính không để ý đến tên đến gần.
Nhìn thấy đôi mắt giống như một vòng xoáy lạnh băng ở nơi sâu nhất trong đại dương của Tiêu Trần ma tính, tròng lòng Tử Linh Lung chợt thấy kinh hoàng. Nếu không phải Thiết Tháp sắp chết, có lẽ cô ta đã quay đầu bỏ chạy từ lâu rồi.
"Công tử, van cầu ngài hãy cứu Thiết Tháp." Tử Linh Lung cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, lau nước mắt cầu xin.
Tiêu Trần ma tính nhìn thoáng qua rồi không thèm để ý tới cô ta nữa.
Cô gái xinh đẹp hơi đau lòng nhìn Tử Linh Lung, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tử, Thiết Tháp đi rồi."
Tử Linh Lung nhìn thân thể đã lạnh ngắt của Thiết Tháp, lắc đầu không chịu tin.
"Diễm đại nhân, Thiết Tháp vẫn chưa chết. Ngài nhìn thử xem, mạch của hắn ta còn đang đập mà."
Tử Linh Lung ấn cổ tay Thiết Tháp, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Thấy Tiêu Trần ma tính thờ ơ, Tử Linh Lung cắn răng, lập tức quỳ xuống.
"Tiểu thư." Tiểu nha hoàn bên cạnh hoảng sợ hét lên một tiếng, cũng quỳ xuống theo.
"Cầu xin công tử hãy cứu Thiết Tháp, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của công tử."
Tiêu Trần nhân tính thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, làm gì có ai cầu xin người khác như thế chứ.
Người ta có nợ nần quái gì cô đây, cứ quỳ xuống thì người khác phải đồng ý à.
Tiêu Trần nhân tính trợn trắng mắt: "Đứng dậy đi, đứng dậy đi. Làm gì có ai cầu xin người khác như cô chứ. Bộ cứ quỳ xuống là được chắc? Chẳng lẽ tôi có thể quỳ ra một tương lai tươi sáng luôn à?"
Tử Linh Lung không biết phải làm thế nào. Cả đời cô ta, đúng là chẳng có tí kinh nghiệm nào trong việc cầu xin người khác.
"Cô biết luyện khí không?" Tiêu Trần nhân tính hỏi.
Tử Linh Lung sửng sốt. Câu này thiểu năng giống y như hỏi một người bình thường là bạn biết tiêu tiền không vậy đó
"Biết." Tử Linh Lung khẽ gật đầu.
"Được tồi." Tiêu Trần nhân tính vỗ vỗ bả vai Tiêu Trần ma tính: "Tiểu lão bà, cô giúp tôi luyện ba ngôi sao này thành một món pháp bảo, để trả thù lao, tôi sẽ kêu tên lãnh cảm này cứu sống bạn cô. Sao nào?
Tên nhóc này cứ mở miệng là tiểu lão bà này kia khiến khuôn mặt Tử Linh Lung đỏ bừng.
Nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm đến những chuyện này.
Tử Linh Lung khẽ gật đầu, không hề do dự.
"Cứu người đi, thất thần gì thế?"
Tiêu Trần ma tính liếc mắt: "Tôi có thể tự mình luyện."
"Đánh rắm cái mẹ gì thế." Tiêu Trần nhân tính bất mãn, chọc chọc vào môi Tiêu Trần ma tính: "Với trình độ luyện khí mèo ba chân của cậu, muốn rèn ra ba viên bi sắt khổng lồ để cho tôi treo trên người hay gì?
Nghe vậy, trong đầu Tiêu Trần ma tính lập tức hiện lên cảnh tượng Tiêu Trần nhân tính như một con trâu già đang cố gắng kéo một viên bi sắt to bự...Tự nhiên hắn lại cảm thấy rất chi là thú vị.
"Ý kiến hay đấy." Tiêu Trần ma tính gật đầu.
"Hay cái bà nội cậu."
Tiêu Trần nhân tính giận sôi lên, tóm lấy cổ Tiêu Trần ma tính, áp cái miệng nhỏ xíu của mình lên môi hắn, đầu lưỡi liếm loạn xạ
"Bây giờ ông đây đánh không lại mi, chả có nhẽ lại không làm mi buồn nôn chết được à?"
Mấy người chứng kiến cảnh tượng dũng mãnh này, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.
Đồng thời bọn họ cũng rất tò mò về thân phận của đứa bé này. Tại sao Đại Đế lại dung túng, để một đứa bé làm loạn trên người mình như vậy chứ.
"Bặc."
Chẳng qua, điều mà Tiêu Trần nhân tính không bao giờ tưởng tượng được chính là...
Tiêu Trần ma tính đột nhiên ra tay, túm lấy cái lưỡi hồng nhuận của hắn mà lắc qua lắc lại.
"Ô ô cậu... Cái tên... đại biến thái, cậu... cậu... cậu buông ra... cho ông... Ư ư đau đau đau..."
"Cậu vùng vẫn tiếp đi." Hiếm khi thấy Tiêu Trần ma tính nở nụ cười.
"Ô ô... Minh... Minh Nguyệt... Xông... xông lên... Đánh chết... hắn đi!"

Bình Luận

0 Thảo luận