"Đây rốt cuộc là cái chỗ quỷ quái gì vậy? Bọn chúng sống ở chỗ nào?" Tiêu Trần ngồi trong hư không, có chút ngây người.
Nếu không làm thịt bọn hắn, có lẽ có thể lấy được một số thông tin.
"Haizz, sau này không được bốc đồng nữa." Tiêu Trần không ngừng tự nhủ trong lòng.
"Sao cậu lại chạy nhanh như vậy? Bà đây mệt muốn chết." Đúng lúc này, một giọng nữ thanh lệ vang lên bên tai Tiêu Trần.
Sau đó, một nữ tử phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mặt Tiêu Trần.
"Đệch mợ, hồ ly lẳng lơ." Tiêu Trần sợ hãi nhảy dựng lên.
Người đến không phải ai khác chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ.
"Tại sao miệng của cậu vẫn thối như vậy." Nữ tử trợn mắt liếc nhìn Tiêu Trần, tràn đầy oán hận.
"Sao cô lại ở đây? Không phải tôi bảo cô đi trốn rồi à?" Tiêu Trần hơi tò mò hỏi.
"Trốn cái rắm ấy." Cửu Vĩ Yêu Hồ trợn mắt trừng một cái: "Đám khốn kiếp kia có thể tìm được chính xác khí tức trên người bà đây đấy, suýt chút nữa tôi đã bị giết chết rồi."
"Phụt..." Tiêu Trần thiếu chút nữa cười ra tiếng heo kêu.
"Em trai của cô đâu?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
"Đại đạo đem theo rồi!" Cửu Vĩ Yêu Hồ tức giận bĩu môi.
"Cái gì?" Tiêu Trần có chút sững sờ: "Cái mụ la sát kia không giết cô mà còn giúp cô trông đứa nhỏ hả?"
Nghe thấy ba chữ mụ la sát, Cửu Vĩ Yêu Hồ vui vẻ đi tới bên cạnh Tiêu Trần: "Cậu cũng cảm thấy bà cô kia là mụ la sát há."
"Đi, đi, đi." Tiêu Trần chán ghét đẩy đầu Cửu Vĩ Yêu Hồ đang ở quá gần ra: "Dựa gần như vậy làm giề?"
"Phi! Ai thèm ở bên cạnh cậu chứ." Cửu Vĩ Yêu Hồ ghét bỏ giật giật khóe miệng.
"Nói đi, sao cô lại xuất hiện ở đây?" Tiêu Trần hỏi.
"Đơn giản lắm." Cửu Vĩ Yêu Hồ giang hai tay: "Bà cô đại đạo kia uy hiếp bà đây, bảo tôi tới giúp đỡ cậu, nếu không thì sẽ làm thịt tôi."
"Haha!" Tiêu Trần nghe xong cười lộn ruột: "Cô sợ nàng cái beep, dù sao cô cũng là cấp Đế, đánh không lại thì chạy không được à?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ cảm thấy đầu óc tên này có vấn đề thật, đại đạo đã tốn công tốn sức giúp hắn, vậy mà hắn lại nói vớ vẩn ở chỗ này.
"Tôi không muốn chạy trốn." Cửu Vĩ Yêu Hồ thở dài, cười khổ: "Tránh được mùng một, không tránh được ngày rằm."
Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng khó chịu, dị vực đã không tha cho cô ta, đại đạo càng không tha cho cô ta. Trời đất mênh mông, dường như không còn nơi nào để đi cả.
"Hợp tác với các cậu, ít nhất vẫn còn một con đường sống, ít nhất em trai của tôi vẫn có thể sống tốt." Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Tiêu Trần gượng cười nói.
Nụ cười này đầy chua xót, Tiêu Trần có thể thấy trái tim cô ta đã rất mệt mỏi sau khi trải qua quá nhiều chuyện.
"Thánh Sơn lớn lắm, dư sức xây một căn nhà." Tiêu Trần nở nụ cười: "Rãnh rỗi không có việc gì thì có thể đi dạo phố, xem phim, nhìn em trai lớn lên. Đây là một chuyện rất tốt."
"Được sao?" Đôi mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ bỗng nhiên sáng rực lên.
"Được." Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu.
"Nhưng tôi là yêu nữ." Cửu Vĩ Yêu Hồ sắc mặt ảm đạm.
"Con gái tôi cũng là yêu tinh, tên là Cẩu Đản." Tiêu Trần vui vẻ nói.
"Không giống nhau, tôi đã từng từ bỏ phiến tinh không đó." Cửu Vĩ Yêu Hồ lắc đầu.
Tiêu Trần biết câu chuyện của Cửu Vĩ Yêu Hồ, biết sự bất lực của một người con gái yếu đuối.
"Được." Tiêu Trần gật đầu.
Đương nhiên được rồi, nếu thế gian này không có chỗ cho một cô gái số khổ dung thân thì còn có ích gì nữa.
"Cậu không lừa tôi giúp cậu bán mạng chứ!" Cửu Vĩ Yêu Hồ xoa xoa con mắt, trong mắt đầy vẻ trêu chọc.
"y yo, bị cô phát hiện rồi." Tiêu Trần giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên là một người thông minh khéo léo."
"Cậu thật đáng ghét." Cửu Vĩ Yêu Hồ cười tủm tỉm khoát tay nói.
...
"Ở đây vẫn ở thời đại Đại Địa Vô Tận, hoặc nói cách khác là vẫn luôn ở trong một thời đại, chưa từng thay đổi."
Cửu Vĩ Yêu Hồ vẽ một vòng tròn nhỏ trong hư vô, sau đó ấn vào chính giữa: "Ở đây chỉ có một ngôi sao, tất cả các sinh linh đều sống trên ngôi sao này."
Cửu Vĩ Yêu Hồ chỉ vào tâm của vòng tròn nhỏ: "Ngoại trừ nơi này, tất cả những thứ còn lại đều là hư vô. Nếu không tìm được phương hướng thích hợp, chỉ sợ cả đời này đều sẽ bị mắc kẹt trong hư vô không thể nào thoát ra được."
"Thời đại Đại Địa Vô Tận? Một ngôi sao có thể chứa tất cả các sinh linh?" Tiêu Trần nghe thấy bỗng sững sờ.
Cửu Vĩ Yêu Hồ gật đầu: "Về mặt lý thuyết, ngôi sao này vô cùng lớn, chưa từng có người đi hết nó."
"Trâu bò dữ!" Tiêu Trần nghe thấy gật đầu.
"Cậu đấy, cái gì cũng không biết mà dám chạy tới đây, lá gan của cậu lớn ghê." Cửu Vĩ Yêu Hồ tức giận nói.
"Bớt làm nũng với tôi đi, cô không biết cô là một yêu tinh xinh đẹp sao?" Tiêu Trần trợn trắng mắt.
Cửu Vĩ Yêu Hồ suýt nữa phun ra một ngụm máu, sự mị hoặc này là tự nhiên đó, cô ta không thể khống chế được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận