"Mắc mớ gì tới cậu, ăn gạo nhà cậu hay gì?" Tiêu Trần lườm cho phát, bộ dạng như quân đầu đường xó chợ.
"Tôi..." Kiểu gì quan quân cũng không ngờ tới lá gan của con hàng này lại lớn như vậy, thế mà dám ngang bướng với cả mình.
Quan quân lúc trước còn coi trọng Tiêu Trần, bây giờ lại thay đổi, người như vậy mà lên chiến trường, thì đúng là người không tuân mệnh lệnh.
Quan quân chỉ vào mấy người bị bắt đi, thần sắc nghiêm nghị nhanh chóng nói, "Cho cậu hai lựa chọn, hoặc là nói xin lỗi với tôi, hoặc là theo chân bọn họ, cút ra ngoài, trở về làm dân thường."
"Mẹ nó mi là ai chứ." Tiêu Trần giơ bàn tay lên, mắt thấy nó sắp đánh sang.
Cửu Vĩ Hồ ở bên cạnh giữ chặt Tiêu Trần, cười rạng rỡ: "Trưởng quan, ngài đừng để ý, đầu óc đệ đệ tôi bị tổn thương lúc còn bé, bị chút bệnh vặt không sợ ai cả, ngài đừng chấp nhặt với bệnh nhân làm gì."
"Cậu mới có bệnh á!" Tiêu Trần trợn mắt.
"Ngài xem, ngài xem, lại phát bệnh, ngay cả ca ca như tôi cũng không thèm coi ra gì nữa." Cửu Vĩ Hồ vội vã đè tay Tiêu Trần lại muốn giơ lên.
"Gì?" Quan quân nghệt mặt ra, "Người nào cũng không sợ, đây là cái bệnh lạ gì thế?"
"Trưởng quan ngài tiếp tục làm việc của ngài, cứ làm như không nhìn thấy tên bệnh nhân này đi." Cửu Vĩ Hồ nói rồi kéo Tiêu Trần đến phía sau đội ngũ.
Tiêu Trần cuối cùng cũng yên lặng, Cửu Vĩ Hồ thở phào một hơi, thật sự sợ con hàng này tát một phát tát chết quan quân, đến lúc đó sẽ bị toàn thành truy nã.
"Cậu có bệnh còn tham gia quân ngũ, cậu có bị điên à! Mấy tên thùng cơm chỗ trưng binh kia, thật là ai cũng có thể gọi đến." Quan quân cau mày phỉ nhổ một câu.
"Con mẹ nó cậu nói có ai bệnh?" Tiêu Trần lại nhảy ra, lại tát tới một cái.
"Được rồi." Lúc này một quan quân lớn tuổi đi đến, ngăn Tiêu Trần lại.
Tiêu Trần cũng không phải người ngu, mượn sức dừng bàn tay này lại, nếu không bàn tay ấy có thể đập nát đầu con hàng kia.
"Tôi tên là Dịch Minh, là huấn luyện viên trưởng của tân binh." Huấn luyện viên nhìn một đám tân binh non nớt, nhẹ nhàng gật đầu, tự giới thiệu mình đơn giản.
"Nếu đã tới quân đoàn, trước kia cho dù các cậu là ai, tôi cũng không có hứng thú. Từ giờ trở đi, các cậu chính là binh sĩ của vương triều." Lời này rất rõ ràng là đang cho Tiêu Trần nghe.
"Huấn luyện viên trâu bò, huấn luyện viên uy vũ." Lời Dịch Minh nói rõ ràng êm tai hơn không ít, Tiêu Trần vui vẻ vẫy tay.
Dịch Minh suýt thì phun ra một búng máu, vô tổ chức, vô kỷ luật điển hình mà.
Thế nhưng vừa nhớ tới chuyện vừa rồi, con hàng này có bệnh lạ chẳng sợ bất kỳ ai, Dịch Minh bất đắc dĩ lắc đầu, "Cái bệnh lạ kỳ quái gì thế, để quân y tới xem cho hắn mới được."
Cửu Vĩ Hồ nhéo mạnh một cái bên hông Tiêu Trần, thực sự là không hiểu nổi con hàng này tới để tu hành hay là tới gây chuyện nữa.
Tiếp đó Dịch Minh nói rất nhiều quy củ và chương trình huấn luyện.
Cuối cùng mới tới phân đoạn phát trang bị.
Bởi vì là quân đoàn tu hành nên không giống với những quân đoàn máy bay đại pháo khác, tại đây phát tài nguyên tu hành, và một số pháp bảo căn bản.
"Mấy thứ này cũng đủ để các cậu đột phá cảnh giới thứ nhất, một tháng sau, ai không đột phá cảnh giới đầu tiên thì tự động cút đi." Lúc này Dịch Minh cuối cùng cũng lộ ra sự tàn nhẫn của một huấn luyện viên thiết huyết.
"Tiểu tử kia, cậu tới đây." Sau khi nói xong, Dịch Minh gọi Tiêu Trần lại.
"Cái gì?" Vẻ mặt Tiêu Trần không tình nguyện, "Tôi muốn đi tu hành, có rắm mau thả."
"Phụt..." Dịch Minh suýt chút nữa móc ra thước dạy học của mình đánh con hàng này lập tức.
"Hắn là bệnh nhân, hắn là bệnh nhân, không nên cùng bệnh nhân chấp nhặt." Dịch Minh nói thầm ở trong lòng vài cái, rốt cuộc bình phục tâm tình.
"Nghe ca ca cậu nói, khi còn bé đầu óc cậu bị tổn thương?" Dịch Minh hỏi.
"Ừm." Tiêu Trần gật đầu: "Không sai, khi còn bé đầu từng bị chó gặm."
"Khụ khụ..." Cửu Vĩ Hồ suýt chút nữa bật cười.
Nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của huấn luyện viên, Cửu Vĩ Hồ gật đầu như thật: "Không sai, đệ đệ tôi khi còn bé có chơi với chó, bị chó cắn lên đầu hơn hai mươi cái, khi đó trong nhà nghèo, không chữa trị kịp thời, bệnh căn không dứt."
Cửu Vĩ Hồ nói thê thảm vô cùng, làm vẻ như con cái nhà nghèo.
Dịch Minh thở dài, tầng dưới chót của vương triều sinh hoạt không dễ.
"Chỗ tôi có thầy thuốc giỏi nhất, đi cùng tôi tới bệnh viện xem một chút đi!" Dịch Minh vẫn rất thích Tiêu Trần, mặc dù là một đồ ba gai, thế nhưng chỉ có binh sĩ như vậy mới có sức chiến đấu.
"Dựa vào cái gì chứ." Tiêu Trần trợn trắng mắt, "Không đi, tôi còn muốn tu hành, về sau lấy một người xinh đẹp mới là chính sự."
Dịch Minh nhịn xuống xúc động quất người, cười nói: "Bác sĩ rất đẹp, đến từ tộc Hoa."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận