"Chạy mau đi, những phù văn đen này có thể giam cầm chân nguyên của tu sĩ." Thật thà cố nén đau đớn kịch liệt muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện mình không thể làm một chuyện đơn giản như vậy.
Vào lúc này, một bóng người đen hư ảo bay lên trên mặt đất trước mặt bọn họ.
"Người của Vọng Nguyệt." Thiếu niên thật thà nghiến răng, trong mắt đầy hàn quang.
Tổ chức Vọng Nguyệt là một tổ chức đột nhiên xuất hiện trong hai năm qua, thủ lĩnh của bọn hắn tự xưng là Vọng Nguyệt chân nhân.
Bọn hắn thuyết giảng ý tưởng người tu hành không nên tồn tại và giết người tu hành ở khắp mọi nơi, bất kể tốt xấu.
Tổ chức này cực kỳ thần bí, hành tung quỷ dị.
Mạng Nhện và tổ chức Vọng Nguyệt đã dây dưa hồi lâu, sau hai năm thâm nhập, cuối cùng chúng cũng cài người vào được.
Nhưng người Mạng Nhện được cài vào không thể tiếp cận được cốt lõi, chỉ có thể truyền lại một số thông tin không liên quan gì đến đại cục.
Chỉ gần đây, công tác tình báo rốt cuộc đã có một bước đột phá lớn.
Các nhân viên tình báo biết được tổ chức Vọng Nguyệt hình như đã nhận được một thứ quỷ dị có thể phong ấn chân nguyên của tu sĩ.
Bọn hắn muốn dùng tên lửa để phóng thứ này, thực sự tiến bộ theo thời đại, thật không thể tin được.
Sắp tới sẽ có một sự kiện lớn diễn ra, đó là Đại hội võ thuật Hoa Hạ được tổ chức ba năm một lần.
Quy mô của đại hội này rất hoành tráng, không chỉ các học viện và môn phái ở Hoa Hạ tham gia mà ngay cả các học viện nước ngoài cũng cử người tới tham dự.
Những người này là con cưng của trời, nếu quả thật bị một mẻ hốt gọn, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
Bây giờ người Mạng Nhện đã hoạt động trên cả nước, nhất định phải nhổ cái đinh Vọng Nguyệt trước đại hội.
"Hì hì, hóa ra là đội trưởng của Mạng Nhện à, thu hoạch không nhỏ ha." Bóng người màu đen âm dương quái khí nở nụ cười.
Đôi mắt đen kịt của bóng người đen nhìn chằm chằm vào mấy người rồi gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với hiệu quả của phù văn này.
"Loại phù văn này không chỉ có thể phong ấn chân nguyên, còn có thể khiến kinh mạch đi ngược chiều. Không cần tao ra tay, bọn mày tự mình biết hậu quả sao nhỉ?"
Bóng người đen cười đắc ý.
Vào lúc này, ba người Phong Linh có tu vi yếu hơn mặt đỏ bừng bừng, bạch khí không ngừng thoát ra khỏi cơ thể.
Đây chính là biểu hiện của việc kinh mạch đi ngược chiều, nếu làm không tốt sẽ dẫn đến kết cục bạo thể mà chết.
"Mày dám, bọn họ đều có liên quan đến vị đại nhân kia. Chỉ cần làm tổn thương một sợi tóc của bọn họ, Mạng Nhện chắc chắn sẽ nghiền xương của chúng mày thành tro."
Đôi mắt của thiếu niên thật thà trừng muốn nứt, nhiệm vụ của cậu ta là bảo vệ ba người họ, nhưng lúc này, cậu ta lại nhìn ba người họ bạo thể mà chết sao?
Tất nhiên bóng người đen biết rằng người duy nhất có thể được Mạng Nhện gọi là đại nhân chỉ có người kia.
Bóng người đen không chút nào khẩn trương, cười nói: "Bọn mày đều chết ở chỗ này, vậy không ai biết đã xảy ra chuyện gì đâu?"
"Mày..." Thiếu niên thật thà lại nôn ra một ngụm máu, vẻ mặt đầy tức giận.
"Vì bảo hiểm, tao sẽ đưa bọn mày đi một đoạn đường." Một tòa tháp nhỏ màu đen xuất hiện trong tay bóng người đen.
Tòa tháp nhỏ nhanh chóng phóng đại, nện xuống đầu mấy người.
Bốn người không còn chút khí lực nào, chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn ngọn tháp đen đang đập về phía mình.
"Bắt được mày rồi, oắt con." Đúng lúc này, một giọng nói cà lơ phất phơ đột nhiên vang lên.
"Oành!"
Tòa tháp đen ngay lập tức biến thành bột mịn.
Bóng người đen vừa nghe thấy giọng nói này, tất cả lông tóc trên người đều dựng đứng cả lên.
Bởi vì giọng nói như văng vẳng bên tai.
Có người đến cạnh mình nhưng gã lại không phát hiện, điều này khiến người ta sợ hãi đến mức nào.
Bóng người đen quay đầu sang một bên, bỗng nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp đang nhướng mày nhìn mình.
Thiếu niên vác theo một dải vải trắng dài hai mét.
Đi sau mông là một con heo vàng, một cô gái nhỏ xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi ngồi trên đầu và một người tí hon màu vàng với vẻ mặt vô cảm ngồi trên vai.
Ngoài Tiêu Trần, còn ai có thể ăn diện như thế này?
Vẻ mặt thiếu niên đầy chế giễu, cười khiến người ta chỉ muốn xông lên đánh chết hắn.
Và thiếu niên này chỉ còn cách gã một thân vị mà thôi.
Kinh khủng nhất là ở khoảng cách gần như vậy mà gã không phát hiện hắn đã đến gần từ lúc nào.
"Hehe." Tiêu Trần cười một cách quỷ dị, một tay ấn qua.
"Ầm!"
Bóng người đen không kịp né tránh, đã bị ép thẳng xuống đất, những vết nứt kinh khủng không ngừng lan tràn.
Nhưng một khắc tiếp theo, bóng người đen đột nhiên cứ thế biến mất.
"Ây yo, con mẹ nó mày còn biết độn thuật." Tiêu Trần liếc mắt nhìn mấy người ngã trên mặt đất.
Còn bọn họ trông thấy Tiêu Trần đã ngây dại từ lâu, thậm chí cả cơn đau do kinh mạch đi ngược chiều dường như không thể cảm nhận được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận