Ông lão cầm sọt thuốc lên nói: "Nếu tôi không đi ra nghĩa là trong máu của cậu còn tồn dư độc dược, tôi cần nhiều thời gian để điều chế thuốc giải. Cậu đừng có mà chạy lung tung, cứ chờ tôi ở chỗ này."
"Mất bao lâu?" Tiêu Trần cau mày.
"Không biết nữa." Ông lão lắc đầu.
Nói xong, ông lão biến mất ở trước mặt Tiêu Trần, trông còn sốt ruột hơn cả Tiêu Trần, đoán chừng lão già này đã nhiều năm không gặp chuyện gì khó giải quyết, bây giờ gặp được một cái, tay liền ngứa ngáy.
...
Mười ngày sau, Tiêu Trần nằm trên ghế đá, chán đến chết nhìn hoa sen trong hồ sen.
Lưu Tô Minh Nguyệt thì đang ăn ăn uống uống trên bàn đá, đồ ăn đều do Phương Phỉ chủ nhân đưa tới.
Tin tức tốt là ông lão đã lâu như vậy không có đi ra, chứng tỏ trong máu của hắn còn lưu lại chất độc, chính mình cũng không phải chạy tới chạy lui nữa.
Tin tức xấu là không biết điều chế thuốc giải sẽ mất bao lâu, liệu nó có thành công hay không thì vẫn chưa rõ. Dù sao thì chất độc này đã xuất hiện ở thời đại Hỗn Độn, mà ngay cả các vị thần sáng chói ở niên đại đó vẫn chưa nghiên cứu chế tạo ra được thuốc giải, Tiêu Trần cảm thấy ông lão này chắc cũng bó tay.
Nhưng Tiêu Trần không có lựa chọn nào khác ngoài kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt mà đã qua ba tháng rồi, Tiêu Trần nằm ở trong tiểu đình đến nỗi lông sắp mọc dài luôn rồi.
Ngược lại Lưu Tô Minh Nguyệt sống rất chi là vui vẻ, cả người mập hơn hẳn một vòng.
"Bé heo, hôm nay em mặc quần lót màu gì?" Đây là biệt danh mới Tiêu Trần đặt cho Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Lão lưu manh, lão sắc lang." Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má bất mãn, tiếp tục ăn sơn hào hải vị.
Lúc này Phương Phỉ chủ nhân đột nhiên xuất hiện, mỉm cười nói: "Nhóc con, đại lão gia bảo cậu đi qua một chuyến."
Tiêu Trần đột nhiên nhảy dựng lên: "Có kết quả rồi hả?"
Phương Phỉ chủ nhân lắc đầu: "Không biết nữa."
"Được rồi, dẫn đường đi!" Tiêu Trần tóm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Ah! Đùi gà, bánh bao..." Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn đồ ăn ngon đầy ắp trên bàn càng ngày càng xa mình, suýt chút nữa òa khóc.
Tiêu Trần vung tay lên, thức ăn trên bàn được một bàn tay vô hình cuộn lại rồi đi theo sau lưng, lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt mới nở nụ cười.
Đi theo Phương Phỉ chủ nhân đến một cánh đồng thuốc.
Cánh đồng thuốc rất lớn, quanh quẩn muôn màu muôn vẻ, trông vô cùng đầy đủ.
"Đây là cánh đồng thuốc của đại lão gia. Rất nhiều loại thuốc ở đây là độc nhất vô nhị trên thế gian." Phương Phỉ chủ nhân nói xong, chỉ vào một gian nhà gỗ nhỏ bên cạnh cánh đồng thuốc: "Đại lão gia đang đợi cậu ở bên trong."
Tiêu Trần không có tâm tình hỏi nhiều, vọt vào trong gian nhà gỗ nhỏ.
Gian nhà gỗ nhỏ đầy mùi thuốc lộn xộn trộn lẫn vào nhau, không biết phải diễn tả như thế nào nữa.
Trong gian nhà gỗ nhỏ đầy chai chai lọ lọ, cả gian nhà nổi lơ lửng đầy những loại dược liệu không biết tên.
"Coi chừng dưới chân." Giọng nói hữu khí vô lực của ông lão truyền đến: "Đó là Thiên Băng Lan Tâm, ba mươi ngàn năm chín muồi một lần đấy."
Tiêu Trần nhìn dưới chân mình, có một đám cỏ non giống như hoa lan, tỏa ra ánh huỳnh quang màu xanh lam.
Tiêu Trần đổi đến một nơi không có dược liệu, đang định đặt chân lên thì giọng nói của ông lão lại truyền đến: "Nhìn kỹ đi, nếu đạp hỏng rồi có bán cậu đi cũng không đủ mà đền đâu."
Mí mắt Tiêu Trần giật giật, nhìn kỹ hơn, mới phát hiện nơi bản thân định đặt chân hoàn toàn không phải là một khoảng đất trống, mà là một chiếc lá giống hệt mặt đất.
"Tay tay tay... Cẩn thận tí đi, đó là gốc cây còn lại của thế gian, chân của cậu định đặt vào đâu đấy hả?" Giọng nói của ông lão dần dần trở nên cáu kỉnh.
"Mới lớn có tí teo mà con mắt đã bị đũng quần che kín rồi à?"
"Tôi..." Nơi này lớn như vậy, tất cả đều là chai chai lọ lọ cũng như dược liệu, Tiêu Trần cảm thấy ông lão này đang cố ý làm chính mình khó xử.
Nếu không phải có việc nhờ người ta, Tiêu Trần nhất định sẽ xông lên xé nát cái miệng của lão già này.
"Được rồi, được rồi, được rồi, cậu lui ra ngoài đi, tôi đi ra." Ông lão không chịu nổi nữa, bắn thẳng Tiêu Trần ra ngoài.
"Được." Tiêu Trần cũng chả muốn ở lâu hơn trong căn phòng đầy mùi cổ quái này, nên từng bước lui ra ngoài.
Chẳng mấy chốc ông lão cũng bước ra theo.
Dưới ánh mặt trời, nhìn dáng vẻ của ông lão, Tiêu Trần không khỏi giật mình.
Hiện tại hốc mắt ông lão hãm sâu, khuôn mặt chẳng có mấy da thịt, bây giờ xương gò má cũng nhô lên rất cao, râu và lông mày đều thắt vào nhau, trên trường bào đầy những vết bẩn lộn xộn cứ như thể vừa bò ra từ một đống rác.
Tiêu Trần không phải người không biết tốt xấu, hắn biết dáng vẻ như ăn mày của ông lão bây giờ nhất định là vì điều chế thuốc giải cho mình nên mới biến thành như vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận