"Họ Tiêu?" Tiêu Trần mí mắt nhảy một hồi: "Tên của cô sẽ không phải là hắn lấy cho cô đấy chứ!"
"Không sai." Cô gái tên là Tiêu Ngưng Ti nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Trần bĩu môi, xem ra con hàng kia cũng là người trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tiêu Trần nhìn bóng lưng thướt tha của Tiêu Ngưng Ti, ngày càng hứng thú: "Tiêu cô nương, nhân vật như cô, tự nguyện ở tại đây sao?"
Tiêu Ngưng Ti gật đầu: "Thật ra mà nói tôi cũng là hắn chế tạo ra, hoặc có lẽ là dị vực trong miệng các người, cũng là hắn một tay thúc đẩy."
Tiêu Trần nghe mà da đầu sắp vỡ, chân mày nhíu chặt lại: "Tôi thừa nhận hắn rất mạnh, mạnh đến không thể tin được. Thế nhưng bất luận như thế nào, cô muốn để tôi tin tưởng hắn có thể sáng tạo một tinh không hoàn chỉnh, đây cũng quá không liên quan đi."
"Không phải sáng tạo mà là thúc đẩy." Tiêu Ngưng Ti quay đầu, trong ánh mắt có ý hận sắt không thành thép.
"Ồ ha ha, như vậy!" Tiêu Trần lúng túng cười.
Tiêu Ngưng Ti bất đắc dĩ lắc đầu: "Hắn tại sao phải lựa chọn cậu đi làm hết tất cả."
Tiêu Trần nghe tâm thần căng thẳng, từ lời này có thể đoán ra được, nữ nhân trước mắt này biết rất nhiều, ít nhất hắn cũng hiểu bố cục của Tiêu Trần hoàn chỉnh.
"Bởi vì dáng vẻ đẹp trai của tôi sao?" Tiêu Trần có chút không quá chắc chắn câu trả lời.
"Khà khà." Thiếu nữ nhịn không được cười kéo Tiêu Trần: "Da mặt của cậu thật đúng là dày."
"Dung mạo của cậu cũng bình thường!" Tiêu Ngưng Ti lắc đầu, lời này hung hăng đả kích lòng tự tin của Tiêu Trần.
"Chúng ta không có gì để nói hết." Tiêu Trần bĩu môi khinh thường, ngậm miệng lại.
Nói rồi ba người đã trong cung điện màu đỏ.
Cung điện tuy là xa hoa, thế nhưng lại lạnh lẽo, ngoại trừ một chút ảo ảnh người hầu thì không có một chút nhân khí nào.
Tiêu Trần đột nhiên có chút đồng tình với Tiêu Ngưng Ti, ở nơi này ngây người vô số năm tháng, không bị điên mất thật sự là không thể tin được.
"Cậu đồng tình với tôi?" Tiêu Ngưng Ti hỏi, theo tay vung lên, một bức hoạ cuộn tròn xuất hiện ở trong tay.
"Ôi, ha ha." Tiêu Trần cười xấu hổ, quên nữ nhân này có thể lặng lẽ rình ý nghĩ của mình.
Tiêu Ngưng Ti nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài: "Cảm giác cậu không quá đáng tin."
Trong miệng tuy là nói như vậy, nhưng vẫn từ từ mơ ra bức hoạ cuộn tròn trong tay.
Quỷ dị là bức hoạ cuộn tròn lại có thể trống rỗng, mặt trên lại có thể không có gì cả.
"Cậu đối với bố trí của hắn đã biết bao nhiêu." Tiêu Ngưng Ti cằm hơi hơi nâng lên.
Tiêu Trần giống như kẻ ngu, hung hăng lắc đầu: "Gì cũng không biết."
Tiêu Trần lời này cũng không phải là không chịu trách nhiệm nói lung tung, Tiêu Trần hoàn toàn chính xác cái gì cũng không biết.
Hiện tại trải qua tất cả, đều là Tiêu Trần hoàn chỉnh cho mình kế hoạch.
Chân mày Tiêu Ngưng Ti hơi hơi nhíu lên: "Nếu như vậy, tôi nói trước với cậu một chút!"
Tiêu Trần hăng hái gật đầu, đây quả thực là cầu còn không được.
Tiêu ngưng sợi nhẹ nhàng vung tay lên, ba người bên cạnh xuất hiện cái ghế.
Tiêu Ngưng Ti thoải mái đi tới, lười biếng vươn người một cái.
Thân thể lả lướt hiện ra hết, làm Tiêu Trần máu mũi suýt chút nữa phun ra ngoài.
"Cậu thích tôi!" Tiêu Ngưng Ti vẻ mặt trêu chọc nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần đầu đầy mồ hôi, nữ nhân này cũng quá trực tiếp, trực tiếp Tiêu Trần cũng không biết chống đỡ làm sao.
"Có một tí tẹo như thế." Tiêu Trần ngồi ghế trên, che dấu bối rối của mình.
Tiêu Ngưng Ti cười, không tiếp tục đùa Tiêu Trần, mà trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Cậu nên biết, hắn nhìn thấy tương lai, cũng trở về quá khứ."
Tiêu Trần gật đầu, chuyện này mình vẫn biết.
Tiêu Ngưng Ti tiếp tục hỏi: "Vậy cậu biết vì sao, hắn ngăn hết tất cả vào tiết điểm thời gian này không?"
"Ô ô." Tiêu Trần lắc đầu giống như trống lắc.
"Cân bằng." Không biết từ lúc nào, Tiêu Ngưng Ti lại có thể lấy ra một cây bút, phác họa tại chỗ trống không của bức hoạ cuộn tròn.
"Cân bằng?" Tiêu Trần có chút không hiểu.
"Đúng, cân bằng, hắn từng nói, bây giờ mấy vạn năm là thời gian tất cả thế lực thăng bằng nhất." Lúc Tiêu Ngưng Ti nói chuyện không còn ngẩng đầu, mà chuyên chú vẽ phát họa bức hoạ cuộn tròn.
"Không cần thiết!" Tiêu Trần nhíu mày một cái: "Con mắt to, đều nhanh phá tan thành lũy, đến lúc đó đánh hư không tịch diệt, đều là có khả năng."
"Các người chỉ có thể coi là một thế lực, không phải hai phe thế lực." Tiêu Ngưng Ti lời nói thực sự là không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
Vùng tinh không kia của mình cùng dị vực này, xem như là một thế lực?
Cái này con mẹ nó đều va chạm gây gổ, lập tức phải làm, bây giờ nói là "Người một nhà", Tiêu Trần khó tiếp thụ.
Tiêu Trần đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Cô nói hết tất cả thế lực, những thế lực này là sao?"
Tiêu Ngưng Ti ngẩng đầu, nhìn Tiêu Trần, giống như đang suy tư có nên nói cho hắn biết hay không.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận