Lúc này Mặc Nham đang định đánh nhau với Nhan Tử Ninh và Phượng Hà.
Bởi vì tên não phẳng Mặc Nham cho rằng, còn một hồi mới đến nửa đêm, ngày thứ ba còn chưa qua, không cho phép hai người rời khỏi nơi này đi tìm Tiêu Trần.
Nhan Tử Ninh và Phượng Hà tức giận nghiến răng, chưa bao giờ thấy một tên nào cứng đầu như vậy.
Thế nhưng hiện tại hai người quả là không muốn động thủ với Mặc Nham, nếu không đến lúc đó kết quả sẽ là cả hai bên đều thiệt hại.
"Thế nào, các người còn muốn đánh mấy chiêu à?"
Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng, một âm thanh õng ẹo vang lên bên tai mọi người, tiếp đó một mỹ nữ siêu cấp xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người lập tức cảnh giác, "Cô là ai? Tới nơi này làm gì?"
Chỉ có Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy tới.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhăn cái mũi nhỏ, dường như xác định cái gì, sau đó kéo nhúm tóc của thiếu nữ, dáng vẻ muốn khóc.
"Hu hu Đại Đế ca ca, sao anh lại biến thành như vậy?"
"Hả?" Nhan Tử Ninh và Phượng Hà kinh hãi miệng mở thật to, căn bản không thể tin được.
Lúc này, Trương Đại Pháo thở gấp hổn hển bay tới từ phương xa.
Dùng pháp bảo đó thực sự có áp lực rất lớn đối với hắn ta, lúc này mới theo kịp Tiêu Trần.
Thấy Trương Đại Pháo, hai người mới tin hơn nửa rằng người thiếu nữ trước mắt này chính là Tiêu Trần.
"Tiểu tử kia, cậu làm như thế nào?" Phượng Hà hiếu kỳ, bởi vì theo tu vi của Vô Chỉ Cảnh, thế mà lại không nhìn ra chút sơ hở nào.
"Cho cô hai viên chơi." Tiêu Trần lấy ra hai viên đan dược có thể đổi giới tính đưa cho phượng Hà.
Phượng Hà nhận đan được, khuôn mặt tốc tốc muốn thử.
Thấy Tiêu Trần bình yên vô sự, Nhan Tử Ninh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, chuyện thế nào rồi?"
Nói rồi Nhan Tử Ninh nhẹ nhàng phất tay, một con thuyền không lớn không nhỏ màu rám nắng xuất hiện ở không trung.
"Làm xong rồi." Tiêu Trần kéo Lưu Tô Minh Nguyệt đang chui vào ngực mình ra.
"Ôi chao, thật là mềm mà, thật thoải mái mà, để cho em bóp đi." Lưu Tô Minh Nguyệt làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần một ngụm lão huyết suýt phun ra ngoài, "Mềm cái rắm á, em còn muốn bóp nữa, tự anh còn không nỡ bóp."
Nhan Tử Ninh và Phượng Hà nhìn ngực của bản thân, theo bản năng nắm thật chặt y phục.
"Được rồi đừng đùa nữa, theo tôi trở về hiệu buôn Vạn Vĩnh trước đã!" Nhan Tử Ninh chỉ chỉ chiếc thuyền kia.
"Đây là dùng sao băng hư không chế tạo, khắc lên trận pháp đặc biệt, tốc độ có thể đạt đến đến mức tận cùng."
Sao băng hư không, Tiêu Trần biết, nền móng vật liệu chế tạo thuyền buôn trên không thứ đồ này rất hiếm thấy, rất trân quý, thuộc về có thể gặp không thể cầu cái loại này.
Mấy người ngồi trong thuyền, hướng phía trụ sở chính của hiệu buôn Vạn Vĩnh ở chỗ đại lục nhanh chóng chạy đi.
"Đúng rồi tiểu tử kia, cậu nói làm xong là có ý gì?" Nhan Tử Ninh tò mò hỏi.
"À, chính là làm xong rồi." Tiêu Trần kéo mặt của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Da mặt chết tiệt này, vẫn còn đang cứ muốn chui vào ngực mình.
"Cậu giết lão tổ nhà họ Nhan?"
Nhan Tử Ninh có chút không thể tin vào tai của mình, lão tổ nhà họ Nhan chính là cùng cấp bậc Vô Chỉ Cảnh với mình.
Cô có vỡ đầu cũng nghĩ không ra, Tiêu Trần dùng cái gì để giết lão tổ nhà họ Nhan.
Tiêu Trần cười híp mắt nói: "Bà già chết tiệt kia chết, nhưng không phải tôi giết, có đôi khi để giết người không cần tự mình động thủ."
Nhan Tử Ninh lại càng kỳ quái, giết người không phải tự mình động thủ lẽ nào người ta tự đập đầu tự tử ở trên tường sao?
Tiêu Trần lắc đầu, không muốn nói chuyện ở Vô Song thành nữa, loại chuyện như âm mưu, dương mưu không thể nói rõ ràng trong vài lời.
Thấy Tiêu Trần không có hứng thú nói chuyện tiếp, Nhan Tử Ninh cũng rất biết điều không hỏi tới nữa.
Mặc dù tốc độ của thuyền nhỏ rất nhanh, thế nhưng thế giới này quá lớn, vẫn cần một ít thời gian mới có thể chạy tới đại lục nơi có tổng bộ của hiệu buôn Vạn Vĩnh.
Tiêu Trần hơi buồn ngủ, lần này vào Vô Song thành, tuy mình không ra tay nhiều lắm.
Thế nhưng tinh thần vẫn luôn nằm trong trạng thái căng thẳng, bởi vì việc mượn đao giết người này, nếu như xử lý không tốt có lẽ sẽ có kết cục dẫn lửa thiêu thân.
"Tôi ngủ một chút." Tiêu Trần nói xong ngã đầu nằm ngủ.
Lưu Tô Minh Nguyệt tìm được cơ hội, vèo một tiếng, chui vào trong ngực của Tiêu Trần, bắt đầu nhảy loạn.
Sau một canh giờ, Phượng Hà dịu dàng lay Tiêu Trần.
"Tiểu gia hỏa, đến nơi rồi, nên rời giường."
Tiêu Trần mơ mơ màng màng mở mắt, theo mấy người xuống thuyền.
Nơi đây dường như lạnh hơn Thương Minh đại lục nhiều, bên ngoài là một mảnh băng tuyết ngập trời.
Gió lạnh thổi qua, lập tức Tiêu Trần tỉnh táo không ít.
Tiêu Trần nhìn đằng trước, phía trước là một cái hồ lớn, nằm ở xung quanh hồ là hơn mười tòa kiến trúc cực kỳ xa hoa đại khí.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận