Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 910: Mi là ai?

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
"Mi là ai?"
Bàn Cổ Tà Tướng nhìn vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời, trong mắt đầy ý cười.
Ngay cả bàn tay đang ngăn cản nắm đấm của mình mà hắn ta cũng không mấy để ý, thế nhưng người kia không trả lời mà chỉ thu tay về.
Trong mắt người này không hề có một chút tình cảm hay thương xót nào, nó khiến toàn thân Bàn Cổ Tà Tướng rét run
...
Tiêu Trần ma tính cúi người, nhẹ nhàng ôm Tiêu Trần vào trong lòng, đầu ngón tay hắn chợt xuất hiện một hạt châu đen.
"Răng rắc."
Hạt châu nứt vỡ, một cọng cỏ nhỏ tản ra ánh huỳnh quang trắng mờ xuất hiện trong tay hắn.
Khí tức ôn hòa đánh tan giá lạnh chung quanh.
Mùi thơm thoang thoảng phiêu tán theo gió, làm cho tất cả mọi người như được tắm trong gió xuân ấm áp.
"Cậu biết đấy, tôi đâu có thích đi thu thập thiên tài địa bảo. Cậu dùng tạm Vạn Sinh Thảo này đi." Tiêu Trần ma tính nói.
Cọng cỏ nhỏ trong tay hắn hóa thành ánh huỳnh quang, tiến vào trong thân thể Tiêu Trần.
Sinh cơ vốn trôi đi gần hết lại dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà khôi phục lại.
Cơ thể bị đánh lộ nguyên xương cốt trắng ởn cũng nhanh chóng phục hồi.
Chỉ có đóa hoa đen nhánh đáng sợ kia là không bị ảnh hưởng gì, vẫn chập chờn trong gió.
"Vạn Sinh Thảo."
Ánh mắt đắc ý của Bàn Cổ Tà Tướng bỗng co rút lại.
Loại hoa trong truyền thuyết này là chí bảo sinh trưởng ở Uông Dương Vô Thuỷ, có thể cứu sống người chết, sinh thịt từ xương trắng.
Bất kể là tu sĩ có tu vi gì, cho dù là bị thương nặng bao nhiêu... chỉ cần xác còn chưa lạnh thì loại hoa này đều có thể cứu về.
Tác dụng như vậy thì nghịch thiên đến mức nào có chứ?
Đặc biệt là đối với một vài tu sĩ có tu vi nghịch thiên mà nói, loại hoa này thật sự là cái mạng thứ hai.
Bởi thực lực tu sĩ đến một cảnh giới nhất định thì thiên tài địa bảo trên đời sẽ mất đi hiệu quả, thực lực càng cao, điểm tai hại này lại càng rõ ràng.
Chỗ nghịch thiên nhất của Vạn Sinh Thảo chính là cho dù tu vi là gì thì nó cũng có thể cứu lại.
Thật ra Vạn Sinh Thảo cũng không phải là điểm quan trọng nhất, then chốt là năm chữ Uông Dương Vô Thuỷ này.
Làm Tà Tướng của Bàn Cổ đại thần, lão quái vật đã tồn tại vô số năm.
Tất nhiên hắn ta biết rõ về Uông Dương Vô Thuỷ - một trong tam đại tuyệt địa trong hư không có ý nghĩa như thế nào.
Không có thực lực tuyệt đỉnh thì không ai có thể đến chỗ nguy hiểm nhất kia.
Thế mà người này lại có thể tùy tiện lấy ra Vạn Sinh Thảo, thứ sinh trưởng ở chỗ sâu nhất trong Uông Dương Vô Thuỷ.
Điều này có nghĩa là thực lực của người này, sợ rằng đã khủng khiếp vượt quá cả tưởng tượng của hắn ta rồi.
Nhưng Bàn Cổ Tà Tướng cũng không quá lo lắng, thậm chí khóe mắt còn lộ ra ý cười.
Bởi vì cho dù có là người này mạnh hơn nữa, nhưng một khi đã tiến vào Bất Chu giới thì đều gặp phải áp chế của Bàn Cổ chân thân.
Thậm chí, ngay cả Mị - một trong bảy đại thánh phong cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Ở trong Bất Chu giới này, Bàn Cổ Tà Tướng chính là vua, Bàn Cổ Tà Tướng chính là tất cả.
Nơi này là do hắn ta định đoạt.
...
Bàn Cổ Tà Tướng tò mò nhìn Tiêu Trần ma tính, hỏi: "Có thể lấy ra Vạn Sinh Thảo thì chắc chắn không phải hạng người vô danh, mi là ai?"
"Vấn đề này có rất nhiều người muốn biết, nhưng có mấy ai còn sống mà nghe đáp án. Mi nghe được không?" Tiêu Trần ma tính lạnh lùng nói
Hắn nhìn thoáng qua đoá hoa đen nhánh tà ác trên ngực Tiêu Trần, sau đó bất ngờ duỗi tay tóm chặt lấy nó, nhổ thẳng lên.
Tiêu Trần đã rơi vào hôn mê nhưng vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Vết thương chỗ Ác Hoa bị rút ra không ngừng thối rữa và lan rộng, thế nhưng rất nhanh đã có một khí tức ôn hòa bao trùm lên đó.
Tiêu Trần dần bình tĩnh lại, dụi dụi vào lòng Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính chậm rãi xoay người, tay trái ôm lấy thân thể nho nhỏ của Tiêu Trần, tay phải cầm Ác Hoa.
Trong mắt hắn là lạnh lẽo vô tận.
"Hà hà."
Bàn Cổ Tà Tướng mỉm cười nhìn Ác Hoa trong tay Tiêu Trần ma tính, hắn ta chẳng có gì phải lo lắng cả.
Bây giờ tình hình của Ác Hoa đã ổn định, không thể bị tiêu hủy nữa rồi. Tất cả những người ở đây chỉ có thể trơ mắt nhìn Ác Hoa kết thành Ác Quả.
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng nghiền nát Ác Hoa trong tay.
Thứ này lập tức biến thành ánh sáng huỳnh quang, nhanh chóng tán loạn trong không khí.
Lúc này, vòng xoáy trên không trung đã xuất hiện một đoá Ác Hoa lớn hơn nữa.
Giống như lời Bàn Cổ Tà Tướng: một khi đại thành, không ai hay thứ gì có thể huỷ diệt được nó nữa.
Chỉ cần là nơi có ác ý, dù chỉ một chút xíu thì Ác Hoa cũng sẽ sống lại.
Tiêu Trần ma tính cũng nhếch miệng cười.
Tiêu Trần ma tính rất ít khi cười, nhưng hắn cười lên thì lại rất rất đặc biệt.
Hắn sẽ hơi nheo mắt lại, tiếp theo khóe mắt sẽ xuất hiện ý cười, sau đó khóe miệng mới hơi nhếch lên.
Nhìn rất đẹp nhưng nụ cười đó cũng là thứ trí mạng nhất.

Bình Luận

0 Thảo luận