Lão nhân này nói chuyện âm dương quái khí, bà kia tức giận muốn phát tác tại chỗ, lại bị Sở Hùng ngăn lại.
Tôn Hồng cười nói: "Tiểu tử kia, bây giờ có thể giao cái chìa khóa ra đây, cậu một mực đắn đo với chìa khoá, không phải là muốn dụ các đại gia tộc chém giết lẫn nhau sao? Hiện tại chúng ta liên thủ cùng Sở đại nhân, mảnh tinh không này không còn thế lực người nào khác dám tới nơi này giương oai nữa."
Tiền Đức Xương phách lối phất tay: "Lần này Thiên Nhai Hà Xử chúng ta tới rất nhiều người, bọn họ thủ ở phía xa, bây giờ không có gia tộc nào dám tới nữa rồi."
"Cho nên nói, tâm tư người này sâu quá, năng lực ghi nhớ cũng thực sự quá mạnh mẽ." Tiêu Trần nhìn Tôn Hồng, nhếch miệng nở nụ cười, đột nhiên nhét chìa khoá cầm trong tay vào trong miệng quái ngư bên người.
Nhìn động tác của Tiêu Trần, sắc mặt của mọi người nháy mắt trầm xuống.
"Cậu đây là có ý gì?" Sở Hùng cũng không nhịn được, cắn răng hỏi.
Trên tay Tiêu Trần xuất hiện một viên tiểu cầu màu đen, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Vốn định ngây người lâu thêm một chút, dẫn thật nhiều người tới đây chứ, hiện tại xem ra cũng không còn hi vọng gì rồi."
Tôn Hồng cười nói: "Tiểu hữu, mạng đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì, chỉ cần cậu giao chìa khoá ra, Thiên Nhai Hà Xử chúng tôi tất bảo vệ cho cậu bình an."
"Đúng vậy, mạng đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì, làm sao các người lại không quý trọng chứ?" Tiêu Trần nói, nụ cười trên khuôn mặt đầy ánh mặt trời xán lạn đột nhiên trầm xuống.
Tốc độ biến đổi sắc mặt này quả thực khủng bố, nhìn qua giống như là trực tiếp đổi thành một người khác.
Tiêu Trần nhìn tiểu cầu màu đen trên tay, tự lẩm bẩm đứng lên: "Mặc dù không biết đại ma đầu phong ấn chiêu thức gì ở bên trong, nhưng bằng vào hiểu biết của tôi đối với hắn mà nói, hẳn là không ai trong các người chạy được."
"Chuẩn bị xong chưa?" Tiêu Trần nhướng lông mi, mặt không thay đổi hỏi.
"Tiểu tạp chủng mày không nên quá phận, nếu không giao cái chìa khóa ra đây, tao sẽ giết mày, lại đi giết cả hiệu buôn Vạn Vĩnh cùng mày." Bà kia tức giận gầm hét lên.
Lần này không có ai ngăn cản nữ tử chửi rủa, bởi vì kiên trì của tất cả mọi người đều bị mài không còn gì.
"Tôi đây hết giết các người trước."
"Rầm!"
Tiểu cầu màu đen trong tay Tiêu Trần ầm ầm vỡ vụn.
Không gian xung quanh tất cả mọi người có thể nhìn được, trong một giây quả cầu đen tan vỡ bỗng nhiên an tĩnh lại.
Trong nháy mắt này, ngôi sao ở phương xa vốn không ngừng lóe lên cũng đột nhiên mất đi ánh sáng.
Màn đêm cứ như vậy bao phủ xuống mà không có dấu hiệu nào, tựa như bạn một mình đi trên đường nhỏ vào nửa đêm, xung quanh lặng yên không tiếng động, lặng đến đáng sợ.
Lúc này, các mảnh nhỏ của quả cầu đen đột nhiên dung hợp lại, hóa thành một thanh trường đao màu đen, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện chuôi trường đao hư ảo này giống Ngục Long như đúc.
Nhìn trường đao màu đen, Tiêu Trần hiểu ý cười, nhẹ giọng nói với phương xa: "Có lòng, cảm ơn."
Nói xong Tiêu Trần nắm chặt chuôi đao, một lực lượng không có gì sánh kịp trong giây lát phun ra từ hắc đao.
Tất cả mọi người luống cuống, bởi vì bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được lực lượng kinh khủng như thế này, chưa từng có.
Đối mặt với cỗ lực lượng này, bọn họ thậm chí ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Cho tới giờ khắc này, bọn họ mới ý thức được, Tiêu Trần vừa mới nói câu kia, "giết các người trước", hình như cũng không phải đang nói đùa.
"Tiểu huynh đệ, có chuyện gì cũng từ từ, vừa rồi chúng tôi đùa giỡn với cậu thôi." Một đám người sợ đến hoang mang lo sợ.
"Vậy à!" Tiêu Trần mặt không thay đổi nhìn hắc đao.
Sau một khắc khuôn mặt Tiêu Trần đột nhiên trở nên dữ tợn: "Nhưng mà tôi không đùa giỡn với các người."
Tiêu Trần lại như tên thần kinh nở nụ cười: "Ha ha ha, có từng gặp đao bổ ngôi sao ra chưa?"
"Làm sao các người có thể gặp được chứ, ngày hôm nay liền cho các người biết một chút về nó."
"Trảm Tinh Thiên Chinh."
Tiêu Trần vung đao ra vòng tròn theo thân thể, cả người mang theo đao, hung hăng dạo qua một vòng, cuối cùng lại trở về tư thế khi trước.
Mọi người nhìn thấy một vòng ánh sáng màu đen sáng lên từ thanh hắc đao kia.
Rõ ràng là màu sắc đen nhánh, lại giống như là màu sắc sáng lạn nhất thế gian.
"Đây là cái gì?" Sở Hùng ngơ ngác hỏi.
"Đao khí." Tôn Hồng há hốc mồm, giống như đứa bé bình thường không biết làm sao.
Vệt hắc sắc bắt đầu phóng đại, phóng đại, không ngừng phóng đại.
Lớn đến tràn đầy mắt nhóm người.
Lúc này mọi người mới ý thức được, vệt hắc sắc đã tới, đã đến trước người mình.
Bọn họ muốn chạy, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến.
Bọn họ muốn gọi, nhưng yết hầu như là bị vật gì ngăn chặn lại.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm, chỉ có nhìn, nhìn đao khí màu đen như thật chậm, lại thực sự sắp vượt qua hết thảy, xuyên thấu qua thân thể mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận