Tiêu Trần nhân tính nhìn cô gái trước mặt, trong lòng sướng đến phát run.
"Này mặt liệt, cậu nhìn cơ giáp kia đi, vừa trắng vừa to vừa tròn, ớ...phì, cao to uy vũ biết bào. Cho tôi một cái nhé."
"Cậu nhàm chán thế cơ à?" Tiêu Trần ma tính tức giận, lườm thằng nhãi con trong lòng mình một cái.
Đúng lúc này, thi thể của một côn trùng lớn đột nhiên rơi xuống ngay cạnh hắn.
Biến cố bất thình lình khiến bầu không khí trở nên rất căng thẳng.
Tất cả các loại súng dài pháo ngắn đều lập tức nhắm vào Tiêu Trần ma tính.
"Hai người là ai? Có liên quan gì đến mấy con côn trùng này?"
Vi Phổ nhìn Tiêu Trần ma tính, mặt tràn đầy sát khí, Xem bộ dạng này thì đúng là muốn ra tay đánh nhau đây mà.
Tiêu Trần nhân tính thò cánh tay chọc chọc Tiêu Trần ma tính hỏi: "Ầy, mỹ nhân kia đang nói cái gì thế?"
"Cô ta hỏi cậu năm nay mấy tuổi rồi?"
"Mười tuổi, mười tuổi." Tiêu Trần nhân tính dùng hai ngón tay dựng thành một hình chữ thập.
Tiêu Trần ma tính đi đến vị trí cạnh đầu con côn trùng, đưa tay vạch mí mắt nó lên. Tuy thứ này đã chết nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ như máu.
Bộ dáng kỳ quái này đúng là khiến người ta có tí kinh hãi.
"Người đẹp, tuổi kết hôn hợp pháp chỗ chúng tôi là 22, nếu không cô cố đợi tôi thêm mấy năm nữa đi.
Gia đình tôi có nhà có xe, cha tôi là người giàu nhất thành phố Minh Hải đấy. Thế nào, cân nhắc một chút chứ?"
Tiêu Trần nhân tính không quan tâm đến việc mọi người có hiểu hay không, chỉ ba la bô lô nói nhảm một tràng.
"Đau, đau, đau."
Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận, giật giật tóc hắn: "Lão lưu manh, đồ dê xồm."
Thấy đứa trẻ dễ thương vẫn nó luôn mồm, Vi Phổ nhíu mày lấy ra một thứ nhìn na ná tai nghe đeo vào.
"Người đẹp, cơ ngực của cô phát triển thật đấy, sau này chắc chắn đứa nhỏ sẽ không bị đói đâu.
Nhân tiện, cô nói xem con của chúng ta sau này nên gọi là gì nhỉ?"
Thằng nhãi Tiêu Trần nhân tính này, đã nói đến chuyện có em bé luôn rồi.
Có lẽ đây chính là: vừa nhìn thấy em, đến tên con tôi cũng nghĩ xong rồi
Vi Phổ bịt chặt lỗ tai, đầu đầy hắc tuyến. Thằng nhóc lưu manh này chui ở đâu ra vậy trời.
Vi Phổ ném thứ trông giống như một chiếc tai nghe nhỏ kia cho Tiêu Trần, ra hiệu cho hắn đeo nó vào tai.
"Ù uây, lợi hại thật, còn có loại công nghệ đen này luôn."
Tiêu Trần nhân tính đeo chiếc tai nghe nhỏ xíu kia lên, thế mà lại có thể hiểu được lời nói của cô gái này.
Vi Phổ hỏi: "Các người là ai? Tại sao lại phá hủy lá chắn năng lượng?"
"Đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đến tìm đồ ăn thôi. Đụng vỡ lá chắn năng lượng của các cô, đến lúc đó để anh trai mặt liệt này tu bổ lại là được rồi."
Tiêu Trần nhân tính vui vẻ kéo kéo khuôn mặt của Tiêu Trần ma tính.
"Tìm đồ ăn?"
Vi Phổ hoàn toàn không tin. Cô ta chỉ vào Tiêu Trần ma tính, cảnh giác hỏi: "Thế tại sao lại có xác của trùng tộc ở đây?"
"Ầy, tiểu tiểu tiểu lão bà tương lai của tôi đang hỏi cậu kìa."
Thật ra, Tiêu Trần nhân tính chỉ là rảnh háng quá mà thôi, chứ không phải thật sự có ý với cô gái này.
Lông mày Vi Phổ giật giật. Thằng nhóc mất nết này, mở miệng là tiểu lão bà, gọi thuận miệng thật đấy.
Tiêu Trần ma tính phất tay, thi thể con côn trùng khổng lồ lập tức bốc hơi, hoàn toàn biến mất trong không trung.
Thủ đoạn quỷ dị này đã dọa cho Vi Phổ phát run.
"Rốt cuộc thì các người là ai?" Vi Phổ hỏi, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Tiêu Trần ma tính ngẩng đầu nhìn về phía xa, uy áp khổng lồ lập tức lan ra khắp nơi.
Chỉ trong nháy mắt, cơ giáp và phi thuyền xung quanh đều vỡ nát, một đống người từ trên trời rơi xuống.
Vi Phổ và phụ tá thì trực tiếp bị đè chặt xuống đất, không thể động đậy nổi.
Nỗi sợ hãi vô bờ đánh thẳng vào tim của hai người họ, rốt cuộc thì đây là thủ đoạn gì?
"Tổ tông, ông nội, không phải đã bàn trước là sẽ không làm loạn à? Cậu lại rút cọng gân nào thế?"
Tiêu Trần nhân tính túm lấy lỗ tai đối phương, kéo loạn một trận.
"Tôi không giết bọn họ." Tiêu Trần ma tính hờ hững nói.
Tiêu Trần nhân tính nhìn xuống mặt đất, đúng là đám binh sĩ kia vẫn còn sống nhưng đa số đều gãy tay, què chân.
Vi Phổ đầu đầy mồ hôi gắng gượng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn thiếu niên mặc trường bào đen trước mặt.
"Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"
"Suỵt!" Tiêu Trần nhân tính khẽ lắc đầu, ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa.
Hình như bây giờ tâm trạng của tên đại ma đầu này không tốt lắm. Nếu cô còn lầm bầm thêm mấy câu, nói không chừng hắn sẽ thuận tay làm thịt hết mấy người ở đây cũng nên.
Cảm nhận được thiện ý của Tiêu Trần nhân tính, Vi Phổ cắn chặt răng, ngừng nói.
"Này, cậu sao thế?" Tiêu Trần nhân tính tò mò hỏi.
"Xích Triều." Tiêu Trần ma tính khẽ cau mày.
"Hả?" Tiêu Trần nhân tính giật mình, nghĩ đến thi thể con côn trùng vừa rồi.
Tiêu Trần nhân tính hỏi: "Con côn trùng lúc nãy bị Xích Triều lây nhiễm à?"
"Ừ." Tiêu Trần ma tính gật đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận