Đảo nhỏ nháy mắt chấn động, giống như có quái vật khổng lồ sắp xuất thế.
Tiếp theo một trận pháp lập lòe ánh sáng màu vàng kim xuất hiện dưới chân ông ta, ánh sáng xông thẳng về phía chân trời.
Luồng sáng kia giống như một tín hiệu, tiếp theo là luồng sáng thứ hai, thứ ba... Vô số luồng ánh sáng.
Khắp cả màn trời bị ánh sáng màu vàng kim chiếu sáng, hầu như trên tất cả đảo nhỏ đều có ánh sáng chiếu lên, kiếm khí xé rách không trung, mang theo cảm giác áp bức không gì sánh kịp.
Trên một tầng của Trường Lưu Toái đảo, Long Huyết Thiên thành.
Long Huyết Thiên thành là một thành trì rất lớn, xung quanh lại có vô số thành nhỏ nối tiếp nhau.
Thực lực người ở chỗ Vân phong này rất mạnh, tuy rằng chỉ có hơn trăm ngàn người mà thôi, nhưng tuyệt đối là một lực lượng không thể bỏ qua.
Thành chủ Long Huyết Thiên thành là một người đàn ông trung niên có khí tức vô cùng bá đạo.
Ông ta đứng trên đầu tường, lẳng lặng lắng nghe tiếng chuông Kinh Thần.
"Ù..."
Tiếng kèn thê lương vang lên, trên người người đàn ông trung niên tự động bao trùm chiến giáp màu đen, một cây kích lớn xuất hiện trong tay.
"Kinh Thần quân, theo ta giết địch." Giọng người đàn ông trung niên rền vang như tiếng sấm.
Từng dòng nước lũ màu đen từ trong thành tràn ra, chiến ý ngập trời dường như có thể nhấn chìm cả trời đất.
Một con chiến mã màu đen đạp lên không trung mà đến, người đàn ông trung niên nhảy lên lưng ngựa.
Đại kích vung lên: "Toàn quân tiến lên."
Gió to nổi, hoàng hôn chìm, trong màn đêm, người không về.
Tầng cao nhất Cây Thế Giới, Vân Đỉnh Thiên Cung.
Nơi này chỉ có một chiếc lá cây mà thôi, nhưng chiếc lá này lại vô cùng lớn, như một vùng đất.
Trung tâm lá cây có một tòa Thần Điện màu vàng kim.
Có vài ông lão ngồi xếp bằng ở những chỗ lá cây, có người gầy trơ xương, có người lại béo như Phật Cười.
Nhưng giống nhau là trên người những người này đều tỏa ra khí tức như có như không vô cùng khủng khiếp.
Bọn họ đều là trưởng lão của Vân phong, cũng là chỗ dựa lớn nhất của toàn Vân phong, muốn vào Vân Đỉnh Thiên Cung tu hành, yêu cầu thấp nhất chính là đạt tới Thần Nhất Cảnh, cũng chính là Đại Năng mà mọi người hay nói.
Nơi này có hơn trăm vị Đại Năng, cho dù là Hạo Nhiên đại thế giới cũng không có bất kỳ tông môn nào có chiến lực khủng khiếp tới mức này.
Cửa lớn Thần Điện màu vàng kim đột nhiên mở ra, tất cả mọi người mở mắt, trong ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi.
Bởi vì cánh cửa này ngàn năm nay chưa hề mở ra.
Từng bóng người từ bốn phương tám hướng đi tới, vây quanh trước đại môn Thần điện.
Khuất cánh cửa, một hình bóng mỹ lệ bước ra, hào quang tỏa sáng khắp người, tuy không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nhìn từng đường cong tinh tế, chắc chắn đây là tuyệt sắc giai nhân.
Cô ta biếng nhác duỗi eo một cái rồi cười nhẹ, hiện rõ một chút khiêu khích cùng mấy phần quyến rũ.
"Phong chủ, chuông Kinh Thần vang lên rồi." Một lão già có vết sẹo dài trên mắt cung kính cúi người và lo lắng nói.
Cô ta đưa tay lên, dồn hết sự tập trung vào đó, từng giây trôi qua, tất cả mọi thứ xung quanh như không tồn tại.
"Phong chủ." Lão già nhẹ giọng quát.
Cô ta bình tĩnh buông tay xuống, đáp lại: "Có vẻ chúng ta gây sự nhầm người rồi."
"Haiz, bỏ đi, đại họa sắp tới rồi."
Nói xong, cô liền xoay bóng lưng quạnh quẽ cô đơn lại, đi vào trong Thần điện.
Đám người đứng trước đại môn hai mặt nhìn nhau, trong lòng chấn động: "Đại họa?"
Lão già có vết sẹo trên mắt lạnh lùng tuyên bố: "Tất cả giải tán, để xem xem ai có thể mang đến đại họa cho ba mươi vạn người tu hành tại Vân phong ta đây."
Tiêu Trần khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt như có thể nhìn thấu tầng mây.
Ánh mắt Quỷ Xa dần trở nên nặng nề, cảm nhận khí tức kinh khủng trên bầu trời.
"Đại đế, sợ rằng với thực lực hiện tại của ngài sẽ không thể đối đầu với nhiều cường giả như vậy!" Quỷ Xa lo lắng nói.
Dù vậy, so với lúc Tiêu Trần ở thời hoàng kim, đám gọi là "cường giả" này cũng chỉ là bầy gà mà thôi.
Nhưng thời thế bây giờ, sức mạnh của Tiêu Trần cùng lắm cũng chỉ đạt tới 30% sức mạnh lúc trước mà thôi.
Dùng tối đa 30% sức mạnh đánh nhau với bầy gà, bất cẩn một chút là bị đám gà mổ đến chết.
Tiêu Trần trầm lặng, ma khí trên người trào ra mãnh liệt.
"Đại đế, tục ngữ có câu "Rừng xanh còn đó, lo gì không củi đốt", trước hết ngài nên tránh chắn đầu gió, đợi sau này lấy lại sức mạnh rồi quay lại phục thù, giết hết bọn hắn."
Quỷ Xa hao tâm tổn sức khuyên nhủ như vậy cũng không phải vì lo lắng cho Tiêu Trần, mà là đang lo lắng cho chính mình.
Lỡ may Tiêu Trần gặp nạn, chắc chắn kết cục của hắn ta cũng chẳng tốt đẹp gì.
Chạy đâu cũng không thoát.
Tiêu Trần nhìn Quỷ Xa, trong ánh mắt đen tuyền lóe lên tia sáng đỏ. Hắn khẽ cười.
Dáng vẻ từ đầu đến chân đúng là đẹp không tì vết, duy chỉ có khóe môi hiện lên chút chua xót, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận