Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1345: Tôi đã trở về

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Bởi vì, thế giới này chỉ cần một vị Vương."
Rốt cuộc Yêu Hậu động, cô ta vừa sải bước ra đã đi tới bên cạnh Hàn Tử Kỳ đang bị thiêu đốt kịch liệt.
Mà lúc này, Tiêu Trần cũng động.
"Giúp tôi chăm sóc tốt nhóc con kia." Tiêu Trần ném Lưu Tô Minh Nguyệt cho Hồng Liên, bóng dáng ầm ầm đi tới Hàn Tử Kỳ.
"Cậu đi làm cái gì, mau quay lại." Nhìn Tiêu Trần dần biến mất, Hồng Liên gấp đến giậm chân.
"Lưu manh, thổ phỉ, dê xồm-" Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má, nhảy lên trên đầu Hồng Liên cào loạn một trận.
Hồng Liên nào có tâm tư nghịch ngợm với cô nhóc này, cả người bắt đầu chuyển động đuổi theo Tiêu Trần.
Kết quả lại bị Bạch Thường kéo lại.
Bạch Thường nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi Lưu Tô Minh Nguyệt: "Nhóc con kia, cô không lo lắng chủ nhân của cô sao?"
Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận nhảy thẳng lên: "Ha, Đại Đế ca ca mới không phải là chủ nhân của tôi nha, hắn hắn hắn là tướng công tương lai của tôi, ha!"
"Đại Đế ca ca?" Bạch Thường chú ý tới xưng hô của Lưu Tô Minh Nguyệt, nhíu mày.
Hồng Liên sao mà quản được nhiều như vậy, lại muốn xông đi, kết quả bị Bạch Thường kéo mạnh lại.
"Nhóc con này còn chưa lo lắng, cô lo lắng cái gì?"
Hồng Liên vừa nghĩ, cảm thấy hình như lời này không sai chút nào!
"Tiểu tử kia, sao cô không lo lắng cho tướng công tương lai của cô?" Bạch Thường có chút hiếu kỳ hỏi.
"Ha, Đại Đế ca ca chưa từng thua ai bao giờ." Lưu Tô Minh Nguyệt kiêu ngạo giơ quả đấm nhỏ.
"Vậy vì sao cô gọi hắn là Đại Đế ca ca?"
"Thì là Đại Đế ca ca nha, làm gì có cái gì vì sao?"
Yêu Hậu nhìn Hàn Tử Kỳ và tiên sinh rơi vào trong lửa cháy hừng hực, nhẹ giọng nói: "Yêu tộc sẽ vì tiên sinh chết đi, mà bước tới huy hoàng chưa từng có."
Yêu Hậu đi từ từ đến gần Nam Cung Lạc trên bầu trời, cười nhạt.
"Vút" Mũi tên màu đỏ thắm kia, xẹt qua gương mặt Yêu Hậu, mang theo một dòng máu tươi, bắn về phía tiên sinh trong ngực Hàn Tử Kỳ.
Yêu Hậu sờ sờ gò má, nhìn ngón tay mang máu, cười cười như một người thần kinh.
Tất cả đại quân yêu tộc bi thương rống lên, các nàng không hiểu vì sao Yêu Hậu thấy chết mà không cứu.
Hàn Tử Kỳ di chuyển thân thể bị thiêu đốt, muốn dùng lưng của mình chặn lại mũi tên trí mạng kia cho mẹ mình.
"Sống vẫn tốt hơn." Lúc này một giọng nói ôn hòa vang lên.
Đau đớn như trong tưởng tượng cũng không thấy kéo tới, Hàn Tử Kỳ từ từ mở mắt.
Hàn Tử Kỳ nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật kia, đồng thời cũng nhìn thấy mũi tên màu đỏ ghim thật chặt vào lưng của hắn.
Quần áo của Tiêu Trần có lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, chặn một mũi tên này của Nam Cung Lạc.
Mặc dù là chặn tên rồi, nhưng Tiêu Trần cũng bị mũi tên ẩn chứa sức mạnh kinh khủng đánh vào, đánh thành trọng thương.
Nhưng những chuyện này cũng không đáng kể, Tiêu Trần rất chịu đánh, rất chịu đánh.
Nước mắt trong mắt Hàn Tử Kỳ phun ra ngoài, cắn môi thật chặt, vừa khóc, vừa cười giống như người điên.
"Làm sao anh anh, đã trở về?"
"Những đứa nhóc kia kêu khóc muốn tỷ tỷ, cho nên quay lại tìm cô."
"Anh không nên quay lại."
"Tôi đã đã quay lại."
"Anh quay lại làm gì?"
"Cứu cô."
"Anh sẽ chết."
"Ai cũng sẽ chết, nhưng cũng không phải ngày hôm nay."
Tiêu Trần nở nụ cười xán lạn, vô cùng vui vẻ.
Hắn cởi áo trên người, Tiêu Trần trực tiếp dùng áo bọc Hàn Tử Kỳ và tiên sinh lại.
Ngọn lửa đang thiêu đốt nháy mắt bị áo đập tắt.
Hàn Tử Kỳ nhìn Tiêu Trần, nước mắt lã chã hỏi: "Vì sao anh đối tốt với tôi như vậy?"
Tiêu Trần vỗ vỗ đầu Hàn Tử Kỳ, cười nói: "Bởi vì cô và tiên sinh là người tốt, người tốt rất hiếm thấy."
Hàn Tử Kỳ lắc đầu, nhìn tiên sinh chưa biết sống chết ra sao, lẩm bẩm nói: "Nhưng người tốt không có hảo báo."
"Có." Giọng Tiêu Trần âm vang, truyền đi cực xa.
Tiêu Trần xoay người nhìn lên phía trên, tiểu cầu phong ấn Tiêu Trần ma tính để lại đã bị bóp trong tay.
"Rầm!"
Trên bầu trời, khí cơ mênh mông điên cuồng lưu chuyển bên cạnh Yêu Hậu.
Thế giới bị ngọn lửa nung đỏ, trong nháy mắt tối sầm xuống, một khí tức hắc ám ngập trời nhanh chóng bao phủ mà đến.
Lôi vân màu đen vô biên vô tận điên cuồng tụ đến, trực tiếp che lấp đi tất cả ánh sáng.
Giờ khắc này, hít thở của tất cả mọi người đều tạm thời dừng lại.
Tất cả mọi người không thể tin được mà nhìn lên một màn xảy ra trên bầu trời.
"Yêu Hậu phá cảnh."
Căn bản đây là chuyện không thể xảy ra, trong vòng một ngày lại có hai đại năng yêu tộc tiến vào ngụy Đế.
Cho dù đối với số mệnh đại đạo mà nói, hay là một thế giới mà nói, điều này cũng là chuyện không thể nào.
Nhưng loại chuyện không thể này lại chân thực xảy ra vào thời khắc này.
Khí tức hắc ám bao phủ trời đất, một cỗ oán khí ngập trời cuộn trào mãnh liệt mà đến.
"Thế mà lại giết con chứng đạo."
Nhìn cái bụng Yêu Hậu đã khôi phục bình thường, con mắt Tiêu Trần hơi nheo lại.

Bình Luận

0 Thảo luận