"Đi qua đi!"
Cô gái chớp chớp mắt, đầy vẻ chòng ghẹo.
Trong không gian nhỏ hẹp như vậy, nếu Tiêu Trần đi qua thì nhất định phải áp sát vào cô ta.
Tiêu Trần nghiêng đầu nói: "Nữ dê xồm à?"
"Khụ khụ!"
Cô gái xém chút nữa thì bị sặc chết, loại đầu gỗ này coi như cũng có tí gọi là trong sạch.
Cô gái trợn mắt rồi quay người bước vào trong Thần điện.
"Đã bao năm rồi mà còn chưa bao giờ gặp phải kẻ nào ngốc như vậy, đúng là thú vị. "
Cô gái vừa đi vừa nói thầm.
Vào lúc này, ánh sáng vàng trên người cô ta tiêu tán để lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ, còn có dáng người khiến đàn ông phải nảy lên suy nghĩ kỳ quái.
Điều khiến Tiêu Trần ngạc nhiên là cô gái này lại đang mặc một chiếc sườn xám, chiếc sườn xám này càng làm tôn thêm vóc dáng hoàn mỹ của cô ta.
Cô gái xoay hai vòng giống như một tinh linh đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Cô gái ngoái lại nhìn, nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh, hỏi: "Nhìn có đẹp không?"
Tiêu Trần ma tính luôn là người thực tế nên rất thẳng thắn gật đầu.
"Ha ha, tôi đã nhìn thấy nó từ một thế giới nhỏ gọi là Trái đất nên mới tự làm một chiếc. Y phục này thực sự rất thích hợp với phái nữ."
Cô gái kể về nguồn gốc của y phục nhưng lại có chút nghi ngờ nói: "Nhưng tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, anh giúp tôi xem thử đi."
Cô gái lại xoay vòng thêm lần nữa rồi nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, ánh mắt đầy mong đợi.
Tiêu Trần nhìn đôi chân trần của cô gái nói: "Thiếu một đôi giày cao gót."
"Giày cao gót ư?" Cô gái thấy có chút khó hiểu.
Tiêu Trần khẽ nhấc tay, trên tay hắn xuất hiện một đôi giây cao gót biến hóa từ ma khí.
Cô gái vui vẻ chạy đến chỗ Tiêu Trần cầm lấy đôi giày cao gót, nóng lòng muốn đi thử.
Rõ ràng là đi giày cao gót không phải việc gì khó đối với cô ta. Nói gì thì nói, người phụ nữ khủng bố như vậy sao có thể không khống chế nổi một đôi giày cao gót chứ.
Nhưng điều khiến Tiêu Trần không ngờ tới chính là khi cô gái đi giày cao gót vào, loạng choạng bước vài bước thì bị trẹo chân, ngã nhào trên mặt đất.
Nhìn Tiêu Trần trông như một khúc gỗ, cô gái u oán liếc hắn một cái.
"Anh không thể tới đỡ người ta một tí à?"
"Cô có phải là người đâu." Tiêu Trần hờ hững đáp lại.
"Ặc..."
Cô gái lập tức bị sặc cho cạn lời.
Kẻ hủy diệt chủ đề, biệt danh mà Tiêu Trần nhân tính đặt cho Tiêu Trần ma tính đúng là không hề oan uổng thằng cha này tí nào
"Hứ!"
Cô gái liếc mắt như đang hờn dỗi, tháo đôi giày cao gót cầm trên tay.
Cô gái đứng dậy xách đôi giày cao gót đi đến bên cạnh một chiếc bàn gỗ rồi ngồi lên mặt bàn.
Hai chân lơ lửng trên không, đung đa đung đưa.
Đôi chân của cô gái rất dài lại rất trắng, lắc lư đến mức người khác hoa cả mắt.
"Lại đây ngồi đi!" Cô gái vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, dáng vẻ hồn nhiên kia thật sự rất giống một cô bé đáng yêu.
"Thiên Ma độ." Tiêu Trần phớt lờ nàng, trực tiếp hỏi điều mà hắn muốn biết nhất.
Cô gái chống tay lên bàn, cơ thể hơi ngả về phía sau khiến đường cong lả lướt trên cơ thể hoàn toàn lộ rõ, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Tiêu Trần phát hiện ngực đối phương không hề phập phồng lên xuống, điều này có nghĩa là cô gái không hề thở và không phải là một sinh vật sống.
Rốt cuộc thì cô gái này là cái quái gì vậy?
Cô gái ngơ ngác nhìn về phía trước, ánh mắt có chút mê mang giống như đang chìm sâu vào trong hồi ức.
"Đã rất lâu rất lâu về trước." Cô gái cất lời nhưng vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
"Thiên không đột nhiên nứt ra, một Con Mắt từ trên trời rơi xuống."
"Hình như Con Mắt này đã bị thương nặng, sau đó được một tu sĩ nhặt về. Tu sĩ đã chữa khỏi cho nó, nhưng ác mộng cũng bắt đầu từ đó."
"Cách đây bao lâu?" khi cô gái dừng lại, Tiêu Trần hỏi một câu.
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào nhìn Tiêu Trần, phong tình vạn chủng.
"Tôi không biết, lâu quá rồi mà." Cô gái lắc đầu.
Tiêu Trần lập tức nghĩ đến ký ức mà Tiêu Trần nhân tính đã cộng hưởng với mình.
Trong đó có một trận đại chiến, chính là khung cảnh đại chiến giữa vô số đại năng. Trong cảnh tượng kia còn thấp thoáng có một Con Mắt.
Từ trận đại chiến kia đó có thể thấy các đại năng kia toàn quân bị diệt, cuối cùng chỉ còn lại một lão giả vô bì sống sót,
Nhưng Con Mắt kia hình như cũng bị trọng thương, biến mất trong vết nứt không gian.
"Chẳng lẽ Con Mắt đó sau khi bị trọng thương thì đã rơi xuống thế giới này à?"
Nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Trần, cô gái che miệng cười khúc khích, nói: "Có phải là đã nhớ ra điều gì rồi đúng không?"
Nhưng cô gái lại lập tức phủ nhận lời nói của mình: "Chà... không chắc đâu, tuổi của anh còn quá nhỏ, hẳn là chưa từng gặp còn mắt đó mới đúng."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận